Nước nóng không trị được mấy ý nghĩ xấu trong đầu cậu.
Đường Lạc không có khẩu vị gì, nhưng tự cảm thấy tinh thần khá tốt. Sốt nhẹ khiến cậu sinh ra ảo giác hơi say rượu, sau khi ăn cháo Hạ Kính Sinh mua từ cửa hàng tiện lợi về, cả người cũng trở nên không an phận.
“Không ngủ, không ngủ được, em đã ngủ lâu lắm rồi.” Cậu ngồi trên giường uốn éo qua lại, “Trừ khi anh nằm với em.”
Hạ Kính Sinh đang thu dọn bát đũa giúp cậu nhìn cậu một cái: “Tùy em.”
Anh nói xong không quay đầu lại, mà bưng bát đũa dùng một lần đã rỗng đi ra ngoài, để lại Đường Lạc với cơ thể còn nóng nhưng trong lòng lại lạnh lẽo cạn lời nghẹn họng.
Có gì đó không đúng!
Thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, hôm qua mới vừa thân mật phạm vi nhỏ, bây giờ mình lại bị ốm. Với tư cách là người yêu của cậu, chẳng lẽ không nên nâng cậu trên đầu quả tim mà cưng chiều ư!
Đường Lạc nhảy xuống giường, bước chân không vững đi vào phòng khách, phát hiện Hạ Kính Sinh đang ngồi xổm trước ngăn kéo đựng thuốc của nhà cậu. Nghe thấy âm thanh, anh lập tức xoay người lại, ngay sau đó nhíu mày. Truyện Đoản Văn
“Dép em đâu?”
Đường Lạc lắc đầu: “Em không biết?”
Hạ Kính Sinh đi vào phòng của cậu, tìm một vòng quanh giường, sau cùng tìm được một chiếc dép ở gầm giường và một chiếc bên cạnh bàn làm việc. Anh xách dép đi ra, ném đến trước mặt Đường Lạc từ xa: “Đi vào.”
Đường Lạc nhìn dép một cái, lại nhìn Hạ Kính Sinh, cực kỳ tủi thân: “Sao anh hung dữ thế?”
Hạ Kính Sinh nhìn chằm chằm vào mặt cậu mấy giây, tiếp đó đi đến trước mặt Đường Lạc, dùng chân đá chỉnh tề hai chiếc dép lại: “Xin ngài xỏ vào.”
“… Ờ,” Đường Lạc cúi đầu đi dép, sau đó chầm chậm đi về phòng mình, một bước quay đầu ba lần.
Đến khi đi tới cửa phòng, cậu lại vòng về.
“Không được,” Cậu nói, “Em không phục. Em đã bị ốm rồi, dựa vào đâu anh còn dữ với em?”
Hạ Kính Sinh sửng sốt: “Anh nào có dữ với em?”
“Anh…” Đường Lạc nhẫn nhịn cả buổi, muốn lấy một ví dụ, lại phát hiện nói không ra.
Tuy rằng kém xa mong đợi, nhưng thái độ của Hạ Kính Sinh thực sự không hề liên quan đến hung dữ. Đường Lạc tự cảm thấy đuối lý, kìm nén cả buổi, bắt đầu yếu thế. Cậu đứng tại chỗ giơ cánh tay lên biên độ nhỏ, nhìn về phía đối phương: “Không dữ, vậy ôm một cái đi.”
Hạ Kính Sinh đi đến trước mặt cậu, ôm lấy cậu đồng thời hôn một cái lên trán Đường Lạc.
“Anh xin lỗi,” Anh vò rối tóc Đường Lạc, “Anh rất quá đáng phải không?”
Mặc dù vừa rồi Đường Lạc nghĩ như vậy, nhưng bây giờ chắc chắn sẽ không thừa nhận. Cậu vùi trên vai Hạ Kính Sinh lắc đầu thật mạnh: “Không có mà.” Nói xong cảm thấy vẫn chưa đủ, lại bổ sung, “Anh tốt nhất.”
Hạ Kính Sinh nở nụ cười: “Có lúc anh nghĩ mãi mà không rõ, anh là một người tồi tệ như thế, sao em vẫn thích anh.”
“Hả?” Đường Lạc ngẩng đầu nhìn anh, “Anh tồi tệ chỗ nào?”
Hạ Kính Sinh cúi đầu xuống cười một tiếng, không nói gì.
“Không cho phép anh nói xấu bạn trai em,” Đường Lạc cắn nhẹ một cái trên cổ anh, “Đây là vấn đề nguyên tắc.”
Cắn xong thấy Hạ Kính Sinh không có phản ứng, cậu lại dè dặt thử hôn một cái, tiếp đó vừa rục rịch muốn thử làm thêm chút gì đó, thì bị Hạ Kính Sinh xách cổ áo ngủ kéo xuống khỏi người mình.
“Suốt ngày cắn người em là chó con à?” Anh cau mày nhìn về phía Đường Lạc lại trở nên tủi thân, “Yên tĩnh một tí được không, anh thật sự không muốn hại em ốm nặng hơn.”
Đường Lạc chớp mắt hai cái, đột nhiên hiểu ra vấn đề nằm ở đâu.
Có lẽ Hạ Kính Sinh cảm thấy nguyên nhân cậu phát sốt, là vì tối qua lúc dưới tầng bị cảm lạnh, cho nên tự trách. Thái độ vừa rồi lạ lùng, không phải đang gây sự, mà là đang giận với bản thân.
Chuyện cho tới bây giờ, Đường Lạc cũng ngại nói cho anh biết đêm qua vì mình suy nghĩ mấy thứ hỏng bét nên nửa đêm đá chăn.
Cậu mặt dày tiếp tục cọ lên người Hạ Kính Sinh, nhỏ giọng nói: “Anh chưa từng nghe nói à, lúc sốt vận động một chút, đổ mồ hôi khắp người sẽ khỏi.”
Cậu vừa nói xong muốn vươn “móng vuốt” ra, đột nhiên trời đất quay cuồng. Hạ Kính Sinh không nói không rằng, cứ vậy khiêng cậu trên vai, sau đó đi kèm với tiếng kêu thảm của cậu mang Đường Lạc vào trong phòng và nhét lên giường. Cõi lòng Đường Lạc mong chờ tưởng rằng cuối cùng người này cũng thông suốt muốn bộc phát thú tính với mình, kết quả sau đó đè lên người cậu chỉ có cái chăn mềm mại. Đường Lạc buồn từ đó, vừa muốn phàn nàn, lại thấy Hạ Kính Sinh cũng cởi dép và áo khoác, tháo kính ra, đồng thời chui vào chăn nằm bên cạnh cậu, ôm cậu vào trong lòng.
“Nếu em thật sự nghĩ vậy, thì sớm khỏi ốm đi,” Anh nói xong hôn lên mặt Đường Lạc một cái, “Chút nhiệt độ này của em cũng không có thuốc gì uống được, chỉ có thể uống nhiều nước nghỉ ngơi nhiều. Cho nên nếu em không muốn anh áy náy mãi, thì… đậu má!”
Hạ Kính Sinh nhảy ra khỏi chăn, biểu cảm một lời khó nói hết: “Em còn có thể nghe hiểu tiếng người không?”
Đường Lạc ở trong chăn yên lặng xoa bàn tay vừa mới giở trò lưu manh: “Đàn anh à, anh không đeo kính đẹp thật đó.”
“…”
Hạ Kính Sinh lặng lẽ cầm kính đeo lên.
Đường Lạc nuốt ngụm nước bọt: “Anh nhìn thấy ảnh đêm qua em gửi cho anh chưa?”
“…”
“Thật ra lúc em chụp bên dưới váy không mặc gì cả.”
Hạ Kính Sinh vươn tay, kéo chăn trùm cả đầu Đường Lạc vào quấn cậu thành cái xác ướp sau đó quay người đi.
Đường Lạc ngủ một giấc đến buổi tối, khi tỉnh dậy phát hiện áo ngủ cũng ướt. Sau khi toát mồ hôi khắp người ở trong mơ, cơ thể của cậu trở nên nhẹ nhõm dễ chịu hơn nhiều. Có điều sau khi ngồi dậy mơ màng ngây người một lát, trí nhớ trước đó dần dần quay về vị trí theo ý thức tỉnh táo, Đường Lạc cảm thấy cả người mình hình như lại nóng lên lần nữa.
Trước kia chỉ nghe nói lúc con người bị ốm sẽ trở nên yếu đuối. Đường Lạc lớn đến từng này, cũng là lần đầu tiên phát hiện mình sẽ biến thái khi sốt nhẹ. Cậu muốn lập tức lao ra túm lấy Hạ Kính Sinh hét to, nói cho anh biết rằng thật ra lúc đó mình có mặc, nhưng cảm thấy khó mà mở miệng. Bụm mặt ngẩn ngơ một lát, cậu chợt cảm thấy hơi mất mát.
Bạn trai cậu phải chăng nhẫn nhịn giỏi quá, khiến cậu không có tí sức hấp dẫn nào.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa vang lên âm thanh cười nói không rõ.
Mở cửa ra nhìn, hóa ra là bà bô nhà cậu tan làm về nhà, đang ngồi trên sofa chia sẻ album ảnh với Hạ Kính Sinh.
Thấy cậu đi ra, bà lập tức hỏi: “Dậy rồi à? Con đỡ hơn chưa?”
Đường Lạc không có thời gian trả lời. Cậu bước dài tiến lên ôm lấy album ảnh: “Sao mẹ suốt ngày cho người ta xem cái này vậy!”
“Xem album ảnh thì làm sao,” Hiểu nhiên mẹ cậu không thể hiểu sự phẫn nộ của Đường Lạc, “Con kích động gì chứ? Mau trả đây.”
“Đây là riêng tư của con!” Đường Lạc thề sống chết không theo, ôm album ảnh trở về phòng, tìm đại một cái ngăn kéo nhét album ảnh vào.
“Không cho xem đúng không,” Mẹ cậu cười một tiếng, quay đầu nói với Hạ Kính Sinh, “Bây giờ Đường Lạc nhà cô còn viết thư cho con không?”
Ban đầu Hạ Kính Sinh vẫn đang nhịn cười, nghe vậy lập tức cúi đầu xuống vô cùng mất tự nhiên khẽ ho khan một tiếng: “Không ạ, chẳng lẽ trước kia em ấy từng viết?”
“Có viết, viết một tá dày ấy chứ, cô giữ lại hết cho nó,” Lúc nói chuyện bà lườm Đường Lạc một cái, “Lúc nào có thời gian sẽ lấy ra cho con đọc ha.”
Đường Lạc im lặng quay về phòng, một lần nữa lấy album ảnh ra, cung kính đặt ở trước mặt hai người.
“… Mọi người có muốn xem album ảnh của con không?”
Sau khi được xác nhận nhiệt độ cơ thể đã khôi phục bình thường, đến cả cơm hai người cũng chẳng để phần giúp cậu, vui vẻ chia sẻ ghi chép lịch sử đen của cậu.
Đường Lạc ngồi một mình ở bên cạnh bàn ăn thê lương ăn đồ ăn thừa, nghe bà bô nhà cậu chỉ vào ảnh trần truồng vừa đầy tháng của cậu khen với bạn trai cậu từ nhỏ cái mông cậu vừa trắng vừa tròn.
Ảnh trong album kia cơ bản tập trung trước khi cậu lên cấp hai. Cái tuổi đó cậu vẫn chưa có quyền tự chủ gì. Quần áo đều là cha mẹ mua, kiểu tóc cũng là cha mẹ dẫn đi cắt, ngay cả ra ngoài chơi phần lớn cũng là cha mẹ dẫn đi.
Nhất là trước khi lên tiểu học, quả thực vô cùng thê thảm. Rất nhiều tấm ảnh đều bị vẽ thành đít khỉ, giữa lông mày còn có điểm đỏ tô bằng soi môi, như búp bê tranh tết.
Nhưng cái này vẫn chưa phải nhọ nhất.
“Đây là Đường Lạc?” Giọng điệu của Hạ Kính Sinh trong sự kinh ngạc mang theo ý cười, “Trời ạ, không nói con còn tưởng là con gái đấy.”
“Ha ha ha ha ha, con khỏi nói, hồi nhỏ nó nhìn những ảnh này, cũng tưởng mình là bé gái,” Mẹ cậu tàn nhẫn vạch trần tuổi thơ khổ như chó của cậu, “Nó không hề nhớ đây là mình. Cô chú bảo em gái này bị cô chú tặng cho người khác rồi, nó cũng tin. Khi đó đã lên tiểu học, còn một mình ôm album ảnh lén khóc, vừa khóc vừa nói em ơi chờ anh lớn rồi sẽ đến tìm em.”
Mắt thấy Hạ Kính Sinh ngẩng đầu nhìn về phía mình, Đường Lạc dịch cái ghế, quay lưng về phía họ.
Quá đáng! Năm đó cậu ngây thơ, vô cùng tin lời nói của cha mẹ mình, thật sự tưởng rằng bản thân buộc bím tóc sừng dê mặc váy nhỏ đáng yêu như búp bê kia là em gái. Nào có cha mẹ sẽ cho con cái ăn mặc như vậy còn chụp ảnh lưu niệm!
Sau đó, Hạ Kính Sinh còn nhìn thấy ảnh chụp cậu té ngã trong vũng bùn khóc ra bong bóng nước mũi, ảnh cậu lén dùng son của mẹ vẽ cái miệng mình như chậu máu sau đó dọa mình khóc, ảnh cậu chỉ mặc một cái quần lót nhìn vào ống kính làm điệu làm bộ, ảnh lên cây móc tổ chim kết quả chọc vào tổ ong vò vẽ bị chích thành cái màn thầu to đùng. Thật sự chưa thấy cha mẹ nào thích chụp ảnh lưu niệm khi con trai chịu tội trong thời đại chưa có điện thoại thông minh như vậy.
Đường Lạc không chịu nhục nổi, ăn cơm xong bằng tốc độ ánh sáng rồi trốn vào trong phòng.
Trong phòng khách càng không ngừng truyền đến tiếng cười vui vẻ, Đường Lạc giận đến nỗi muốn mặc váy đi ra ngoài nói cho bà bô nhà cậu biết đây là ác quả khi đó mẹ tạo nghiệp trồng ra.
Đến khi cậu tắm rửa xong thay bộ quần áo khô mát trở về phòng, phát hiện Hạ Kính Sinh đang ôm album ảnh chờ cậu.
Người này hoàn toàn không để ý đến biểu cảm dữ dặn Đường Lạc cố tình nặn ra, mở album ảnh ra đặt trước mặt cậu, hỏi: “Có thể cho anh tấm này không?”
Đường Lạc cúi đầu nhìn một cái.
Trong ảnh cậu đang ngồi xổm trước bồn hoa đầu ngõ cười ngây ngô, so sánh với lịch sử đen của cậu có vẻ rất bình thường, không có chỗ đặc biệt gì.
“Anh muốn cái này làm gì?”
Hạ Kính Sinh cười nói: “Anh có một tấm ảnh, nền giống hệt nhau, cũng chụp ở đây. Đây là đầu ngõ phố Tây trước kia đúng không?”
Đường Lạc gật đầu: “Hình như là thế, trước kia nhà em ở đó, phá dỡ thì tới đây.”
“… Trùng hợp vậy,” Hạ Kính Sinh nói xong, như có điều suy nghĩ, “Hồi nhỏ mẹ em thường cho em ăn mặc thành con gái à?”
“Em không nhớ,” Đường Lạc lắc đầu, “Khi đó em vẫn chưa đi học mà. Chắc là cũng không thường xuyên, hình như vì sau mỗi lần em bị ăn mặc như vậy sẽ trở nên rất lì lợm, họ cảm thấy đau đầu, về sau không dám nữa.”
Hạ Kính Sinh ngẩng đầu nhìn cậu: “Rất lì lợm? Tại sao?”
“Mẹ em nói như vậy, em cũng không biết có thật không, nói không chừng là bịa ra để mắng em vài câu,” Đường Lạc nói, đoạn duỗi tay cẩn thận rút tấm ảnh kia ra, “Anh muốn thì cho anh này, nhưng anh phải cho em tấm kia làm trao đổi.”
Hạ Kính Sinh nhận lấy đồng thời cúi đầu xuống cười khổ một tiếng, không nói gì.
Đường Lạc tự cảm thấy lỡ miệng.
Ảnh của anh chắc chắn đều để ở trong nhà, mà anh không hề muốn về đó.
Hết chuyện để nói, Đường Lạc nhanh chóng kiếm chủ đề: “Nhưng mà khéo thật đấy, điều này chứng tỏ chúng ta rất có duyên phận đúng không?”
Hạ Kính Sinh cúi đầu nhìn tấm ảnh kia, do dự một lát sau đó mới lên tiếng: “Anh nghi ngờ… chúng ta từng gặp nhau.”