Dẫn Lửa

Chương 57: “Vậy xem ra anh phải thờ phụng nó mới được, mỗi ngày thắp ba nén nhang để tri ân tấm lòng của em.”



“Cô không sợ kết thù với cô ta sao?”

Ghi hình đến chạng vạng tối, lúc chuyển cảnh chơi game, Tư Duy vẫn còn rất lo lắng.

Đầu ngón tay Hạ Nam Chi chậm rãi vu.ốt ve mép quạt đàn hương: “Vốn dĩ đã kết thù rồi.”

Bất cứ ai quen biết cô từ nhỏ đều biết giới hạn của vị tiểu thư lá ngọc cành vàng nhà họ Hạ là đoàn kịch kia, mà với người thích gây sự như Quý Nhân Nhân lúc trước, Hạ Nam Chi ngoại trừ thỉnh thoảng oan gia ngõ hẹp gặp mặt đấu khẩu ra thì những chuyện khác cô hoàn toàn không để trong lòng.

Nhưng lúc Quý Nhân Nhân đụng vào người trong đoàn kịch, cô không thể nhịn được.

Vậy thì làm sao có thể nhẫn nhịn một Hình Tuyết vẫn chưa tổ chức lễ đính hôn chính thức chứ?

Và hiển nhiên, khúc nhạc đệm nhỏ này khiến Hình Tuyết đắc tội không nhẹ, chờ kết thúc ghi hình, cô ta ngoảnh mặt làm ngơ với những ánh mắt nhìn trộm xung quanh, hếch cằm lên cao rồi rảo bước rời đi.

Hạ Nam Chi cũng cùng tổ chương trình về biệt thự trước, trước khi đi, cô còn ở xa xa ra hiệu với Lâm Kinh Thước: “Buổi tối gặp.”

Cô biết Hạ Tư Phạm muốn tới Lịch Thành, nhưng quên hỏi khi nào tới.

Vậy nên cô tranh thủ vào phòng trên lầu ba biệt thự do nhân viên công tác sắp xếp tắm rửa qua, sau khi thay một bộ váy dài màu trắng thanh nhã đi ra, vừa vặn Lam Anh dường như vẫn chưa hết hy vọng lại nhắn tin cho cô:

[Công chúa điện hạ, hạ giá còn tám vạn tám, không xem sẽ hối hận cả đời đấy.]

Hạ Nam Chi nửa tựa vào cửa sổ, đuôi tóc rủ xuống bên hông vẫn chưa khô, lúc cúi đầu xuống, sườn mặt càng thêm trắng nõn tinh xảo: [Cô rao cái giá trên trời thế này, không phải là chụp được ảnh giường chiếu của Tạ Thầm Ngạn chứ?]

Lam Anh: [Còn kíc.h thích hơn cả ảnh giường chiếu.]

Hạ Nam Chi: [Hả?]

Đầu óc của cô không nghĩ ra được là video gì có thể kíc.h thích hơn ảnh giường chiếu, hơn nữa Lam Anh không đi vơ vét tài sản của đương sự mà lại chạy tới cướp chút tiền mồ hôi nước mắt của cô.

Mấy giây sau.

Lam Anh lại gửi tới một tin: [Gợi ý hữu nghị, video này sớm muộn gì cô cũng phải tốn tiền để xem, hôm nay xem hay ngày mai xem có thể còn liên quan đến an toàn tính mạng của cô nữa đấy.]

Hàng mi cong cong của Hạ Nam Chi vẫn còn dính chút hơi nước trong phòng tắm, lúc này ngơ ngác chớp nhẹ vài cái, suy nghĩ rồi nói: [Tôi có thể xem trước năm giây không?]

[Tôi không nghe lầm chứ, công chúa điện hạ ngồi trên mỏ kim cương mà lại cò kè mặc cả với tôi?]

[Ồ, nếu là tám tệ tám thì cho cô ngay.]

Lam Anh bên kia không trả lời, có lẽ là bị cách trả giá này của cô làm cho khiếp sợ.

Hạ Nam Chi thấy vụ mua bán này hơn phân nửa là thất bại, cũng không để ý, đang muốn gọi điện thoại cho Hạ Tư Phạm hỏi xem khi nào thì đến.

Cốc cốc hai tiếng.

Cửa phòng cô bị gõ vang.

Hạ Nam Chi khẽ nghiêng đầu, đôi mắt trong veo nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Giang Tâm Châu đã thay sang bộ âu phục màu xanh lam, áo sơ mi lụa cùng quần dài thẳng tắp, đang đứng ở hành lang cổ điển giải thích là mấy người Tang Ninh muốn đi dạo ở trấn cổ bên cạnh, hỏi cô có muốn đi cùng không.

“Tôi ở lại đây.”

Ngón tay mảnh khảnh của Hạ Nam Chi cũng gõ nhẹ vào khung cửa sổ gỗ, xem như đáp lại.

Giang Tâm Châu kinh ngạc hai giây, sau đó lặp lại lời vừa rồi, vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt mỹ nhân cổ điển của Hạ Nam Chi, trong lòng chờ mong cô có thể vui vẻ nhận lời mời.

Hạ Nam Chi khéo léo từ chối, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn chờ anh trai.”

Với địa vị lưu lượng của mình, theo lý thì Giang Tâm Châu không cần đích thân đến hẹn cô, có tâm tư gì cũng chỉ có bản thân mới rõ. Thấy thế, đáy mắt anh ta giấu đi vẻ mất mát, nở nụ cười ôn hòa: “Tiếc quá nhỉ…”

Anh ta định xin phương thức liên lạc, mang chút đồ ăn khuya cho cô cũng được.

Giây tiếp theo.

Đã bị Tang Ninh đứng ngoài sân dưới lầu cao giọng ngắt lời: “Anh Châu, sao còn chưa xuống?”

Giang Tâm Châu khựng lại một giây.

Hạ Nam Chi nhẹ giọng nói: “Ngõ Thanh Thạch Vũ có một cửa hàng bánh ngọt kiểu cũ, mùi vị rất ngon, anh Giang có thể dẫn các cô ấy đi check in.”

Qua một lát, Giang Tâm Châu từ lầu ba bước xuống lầu hai, lịch sự gửi lời mời với Hình Tuyết.

Đúng như dự đoán, Hình Tuyết còn mang theo cả đầu bếp riêng, đang mượn phòng bếp tạm của đoàn làm phim chuẩn bị bữa ăn bổ dưỡng cho cô ta, làm sao có chuyện đi thưởng thức các món ngon của trấn cổ, không chút khách sáo từ chối lời mời này.

Khi mọi người đã ra ngoài chơi gần hết, cả tòa biệt thự trong ngoài cũng yên tĩnh lại.

Hạ Nam Chi nằm trên ghế gỗ, gấu váy dài đến mắt cá chân như nước chảy dưới ánh trăng, thỉnh thoảng mũi chân lại chấm nhẹ xuống đất, lắc ghế vài cái, trên tay đang cầm di động chơi trò chơi trí lực.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, ngay lúc sắp qua cửa, màn hình đột nhiên có cuộc gọi đến.

“A a a a!”

Hạ Nam Chi đang muốn tức giận, thậm chí còn nghĩ nếu là Hạ Tư Phạm thì đêm nay cô sẽ đại nghĩa diệt thân!

Ai ngờ vừa trượt qua nghe, giọng Tạ Thầm Ngạn đã thấm vào tai: “Ra đây.”

Sao anh lại tới đây???

Hạ Nam Chi còn chưa mở miệng hỏi, điện thoại di động vì chơi game nhiều nên lượng pin không đủ dùng, trực tiếp tắt nguồn.

Trong mấy phút ngắn ngủi, cô vội vàng đi sạc pin rồi khởi động lại máy, lại chạy đến phòng tắm lấy đồ trang điểm ra, nhẹ nhàng cầm một cây son môi, đang nhìn vào gương muốn trang điểm thì bỗng hơi do dự, cảm thấy làm vậy hình như có hơi phí công.

Dù sao Tạ Thầm Ngạn cũng đã nhìn thấy mặt mộc của cô lúc rời giường tám trăm lần rồi.

Hạ Nam Chi chờ điện thoại có chút pin rồi vội vã cầm xuống lầu, không hề che giấu động tĩnh, ngay cả lầu hai cũng nghe được.

Chờ bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp đó biến mất trong ánh đèn màu cam ấm áp ngoài cửa ra vào, cô trợ lý mới quay đầu nói với Hình Tuyết đang ngồi trước bàn trang điểm sửa soạn để lát nữa đến trấn cổ chụp ảnh nhóm nghệ thuật: “Không đi cùng đám người Giang Tâm Châu mà đi riêng một mình.”

Hình Tuyết ngoài tính cách lạnh lùng ra còn nổi tiếng thù dai: “Không phải Hạ Nam Chi đi gặp riêng ai chứ?”

Trợ lý: “Hay là kêu vệ sĩ theo dõi?”

Một trợ lý khác bày mưu tính kế: “Nếu chụp được hành vi không đứng đắn của tiểu thư nhà họ Hạ trong giới giải trí, chị cứ quăng chứng cớ tới trước mặt Hạ Tư Phạm, lấy tiếng là bảo vệ danh dự của em gái anh ta và nhà họ Hạ một lần. Cho dù Hạ Nam Chi có cành vàng lá ngọc thế nào thì cùng lắm chỉ là một cô em họ, về sau gặp chị xem cô ta còn dám kiêu ngạo thế nào nữa.”

Thế lực cha nuôi của Hình Tuyết đều ở bên Hồng Kông, sở dĩ có kế hoạch liên hôn với nhà họ Hạ cũng vì muốn kết nối với mạng lưới quan hệ của Tứ Thành.

Vậy nên trong nhà đã cố ý dặn dò cô ta, nếu muốn tiếp tục vươn lên khiến cho giới điện ảnh quốc tế có thể nhường nhịn ba phần, lúc tâm trạng không tốt cứ tùy tiện sắm sửa một món trang sức đắt tiền, tâm trạng tốt thì đáp máy bay tư nhân đi xem trình diễn thời trang, cũng không cần quan tâm sắc mặt của kẻ nào, sau khi gả đến Tứ Thành, cùng Hạ Tư Phạm trở thành đôi vợ chồng kiểu mẫu tiêu chuẩn của một gia đình giàu có hàng đầu.

Ngay cả người tình cũ nhiều năm không thể tách rời khỏi lợi ích của bố nuôi, cũng chính là chị Mạn quản lý của cô ta cũng khuyên cô ta: “Hôn ước đã được quyết định nhiều năm trước mà nhà họ Quý vẫn bị đá ra khỏi cuộc chơi, chỉ đơn giản là vì cô Quý đó quá vô dụng. Sở dĩ mượn con củng cố địa vị mới quan trọng, lại chạy tới so sánh địa vị với Hạ Nam Chi. Em nên biết là em họ cũng không phải em gái ruột, làm sao thân thiết bằng người bên gối được.”

Hình Tuyết lấy một món trang sức xa xỉ trong hộp trang sức đeo lên cần cổ thiên nga mảnh khảnh, nhíu mày suy nghĩ vài giây: “Hạ Nam Chi ra ngoài quay chương trình mà bên cạnh ngay cả một trợ lý cũng không có, xem ra nhà họ Hạ cũng không hề coi trọng cô ta như lời đồn…”

*

Khoảng tám giờ rưỡi.

Sân ngoài trời của biệt thự rực rỡ ánh đèn, tựa như tuyết rơi đầy đất.

Sau khi trang điểm lộng lẫy, Hình Tuyết lại thay sang một chiếc váy dài màu đỏ. Ban đêm hơi lạnh, trước khi tới trấn cổ chụp ảnh, cô ta còn dùng áo choàng bằng lông cừu quấn nửa người trên lại, giẫm lên đôi giày cao gót đi xuống cầu thang nhỏ hẹp.

Ngoài cửa ra vào, Lâm Kinh Thước gọi điện thoại cho Hạ Nam Chi nhưng không có ai nghe máy, lo lắng cô một mình đến ghi hình cho chương trình sẽ không an toàn, gọi một lát vẫn là trạng thái mất liên lạc, bèn từ nhà dân phố bên cạnh đi tới.

Đang muốn bước lên cầu thang lại vừa vặn đụng phải đoàn người Hình Tuyết.

Có khúc nhạc đệm nhỏ ghi hình chương trình ban ngày, Lâm Kinh Thước khựng lại hai giây, ngoài mặt vẫn giữ vẻ lịch sự, khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

Theo hướng dẫn của tổ chương trình, cô ấy tiếp tục đi lên lầu ba, nhanh chóng lướt qua đám người nọ.

Hình Tuyết tao nhã đứng bất động, khóe mắt liếc nhìn trợ lý.

“Cô Lâm cẩn thận.”

Lâm Kinh Thước chưa kịp quay đầu xem là ai gọi mình đã cảm giác có thứ gì đụng vào eo. Sự việc xảy ra đột ngột, gần như là theo phản xạ có điều kiện, cô ấy giơ bàn tay buông thỏng bên hông lên muốn bắt lấy thứ gì đó để ổn định cơ thể, nhưng không khéo lại túm nhầm vạt váy của Hình Tuyết cách gần nhất.

Giây tiếp theo.

Hai người cùng ngã thẳng xuống cầu thang nhỏ hẹp.

Bốn bề lặng ngắt như tờ.

Lâm Kinh Thước ngã đến choáng váng, trán đập vào nền gạch có hoa văn tinh xảo, cảm giác đau đớn dọc theo da thịt nhanh chóng tràn ngập khắp cơ thể, ngay cả lông mi cũng run rẩy.

Ở khoảng cách cực gần, Hình Tuyết cũng sửng sốt suốt một phút đồng hồ, đoàn đội đứng ở cầu thang bên kia dường như cũng mất hồn theo, không có ai dám đứng ra ứng cứu khẩn cấp.

Hình Tuyết: “Cô có biết một năm tôi chi ra bao nhiêu tiền để bảo dưỡng toàn bộ cơ thể không? Chỉ riêng sợi dây chuyền tôi đeo trên cổ cũng đủ mua một cái mạng của cô rồi đấy. Cô muốn chết còn kéo tôi theo làm đệm lưng, cũng tàn nhẫn quá nhỉ.”

Vẻn vẹn nửa giây.

Bàn tay thon dài trắng nõn của Lâm Kinh Thước chống lên mặt đất, không để ý đến cơn đau tê dại do cú ngã vừa rồi, muốn đứng dậy nói chuyện trước.

Hình Tuyết đang muốn tới đẩy cô ấy ra thì cổ tay đã bị một sức lực mạnh mẽ giữ chặt

Quay đầu nhìn lại.

Là vệ sĩ, ngữ điệu lạnh lùng cứng rắn nhắc nhở cô ta: “Đây không phải là nơi không có pháp luật, xin tự trọng.”

Trong lúc hoảng hốt, Lâm Kinh Thước đã được một người đàn ông điển trai xuất hiện ở đại sảnh bế lên, cũng không để ý đến đám đông vây xem, đầu tiên là ôm cô ấy đến chiếc sofa bằng nhung bên cạnh, sau đó, nhìn cô ấy đau đến cuộn mình, môi mỏng khẽ mấp máy hỏi: “Còn chịu được không?”

Lâm Kinh Thước mặc váy dài tay nên không nhìn ra được dưới cổ tay áo có bị thương chỗ nào không.

Nhưng màu đỏ thẫm trên trán rất rõ ràng, Hạ Tư Phạm rũ mắt nhìn chăm chú vài giây, lấy khăn tay từ túi quần ra, đưa qua.

“Tôi vẫn ổn, cảm ơn.”

So với trạng thái vừa ngã xuống cầu thang, lúc này hai má Lâm Kinh Thước đã trắng bệch đi, cố gắng bỏ qua cảm giác áp bách trước người.

Hạ Tư Phạm lạnh lùng dặn thư ký đi tìm bác sĩ, tạm thời không di chuyển Lâm Kinh Thước.

Sau đó, anh ta liếc nhìn Hình Tuyết còn ngồi dưới đất, cũng không nhận ra người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc lộng lẫy có hơi chật vật này là ai.

Đương nhiên, Hình Tuyết cũng không biết người đàn ông xa lạ ra mặt giúp Lâm Kinh Thước nọ là ai.

Nhưng cô ta vẫn duy trì hình tượng lạnh lùng cao ngạo, sĩ diện xưa nay.

Vì thế gằn từng chữ nói: “Sợi dây chuyền kim cương trị giá năm trăm vạn của tôi bị bể rồi, là trách nhiệm của Lâm Kinh Thước, anh là gì của cô ta? Khoản này nên giải quyết thế nào đây?”

…..

Ngay lúc này.

Hạ Nam Chi hoàn toàn không biết chuyện xảy ra ở biệt thự, vừa mới đi tới ngõ Thanh Thạch Vũ, điện thoại di động cạn pin lại cúp nguồn.

Cũng may cô ngoan ngoãn đứng tại chỗ chưa tới bao lâu thì một chiếc Porsche màu đen đã chậm rãi tấp vào bên đường. Từ cửa kính xe hạ xuống, rõ ràng có thể thấy được gương mặt tuấn tú của Tạ Thầm Ngạn, chỉ là ánh trăng quá sáng, như phủ lên những đường nét đó một lớp sương mù mỏng.

Hạ Nam Chi vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm, mỉm cười đi tới.

“Anh đến đây ghi hình với em à?”

Lời còn chưa dứt.

Ngón tay thon dài của Tạ Thầm Ngạn đã giơ lên, cách cửa sổ xe, đầu tiên là lướt qua da thịt trắng nõn của cô, dưới ánh đèn đường vàng nhạt, bất luận là dung mạo xinh đẹp của cô hay là ngón tay tinh tế của người đàn ông đều là những món đồ thủ công hoàn mỹ nhất.

Rồi tay anh đột nhiên vươn ra sau đầu cô, những ngón tay mạnh mẽ ấy giữ chặt lấy gáy cô.

“Ưm.”

Nụ hôn bất thình lình này chứa đầy dụ.c vọng mãnh liệt, ngay cả cơ hội cho Hạ Nam Chi lên xe cũng không có.

Không biết qua bao lâu.

Đôi môi mỏng của Tạ Thầm Ngạn đặt lên môi cô, duy trì tư thế mập mờ hỏi: “Anh thấy bộ âu phục em tặng rồi.”

Ngõ Thanh Thạch Vũ những năm gần đây được xem là một khu du lịch rất hấp dẫn, bình thường có không ít người qua lại, kiểu hôn hít bên đường này lỡ bị chụp được là một phút sau sẽ lên hot search ngay. Dưới tình huống căng thẳng cực độ, Hạ Nam Chi thậm chí còn cảm giác được đầu lưỡi có chút đau đớn, muốn nhanh chóng kết thúc đề tài này: “Hả, cũng mấy ngày rồi anh mới nhìn thấy à? Em phải đi lùng tới mười trung tâm mua sắm cao cấp, tốn rất nhiều tiền mới mua được cho anh đấy, có bị cảm động không?”

Tạ Thầm Ngạn im lặng nghe cô nói dóc, giống như muốn xem cô có thể làm ra trò gì.

Đôi môi mỏng lạnh lùng cong lên: “Thật sao? Vậy xem ra anh phải thờ phụng nó mới được, mỗi ngày thắp ba nén nhang để tri ân tấm lòng của em.”

“Anh không biết đâu, bộ âu phục này là hàng hiếm của cửa hàng đó, là em…” Hạ Nam Chi thở hổn hển, cảm giác sau cổ vẫn bị hai ngón tay thon dài của anh giữ chặt, da thịt mơ hồ nóng lên, giống như động vật nhỏ bị nắm lấy mạch máu, cho dù kể công cũng chỉ nhỏ giọng nói: “Em đắn đo suy nghĩ dữ lắm mới dám bỏ ra số tiền lớn mua bộ âu phục đẹp nhất cửa hàng cho anh đấy, dù anh muốn truyền lại cho con cháu làm vật gia truyền cũng không phải là không thể.”

Hơi thở của người phụ nữ vờn quanh bên tai như đang trêu chọc, lời nói ra lại có thể làm Tạ Thầm Ngạn giận quá hóa cười.

Im lặng một lúc lâu.

Anh mới thấp giọng hỏi: “Vậy bộ của Hạ Tư Phạm, em cũng định để anh ta giữ lại làm bảo vật gia truyền của nhà họ Hạ sao?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv