Sau ba ngày dưỡng thương, tôi trở lại trường quay.
Bởi rằng tôi không thể trơ mắt mà tiêu tiền gửi ngân hàng như vậy được, kia là do tôi trăm cay nghìn đắng gom góp từng chút từng chút một.
Buổi sáng, tôi bị tiếng chuông điện thoại của anh Minh đánh thức. Anh nói hôm nay có thông báo, nên tôi có thể tiếp tục đi làm, anh còn ân cần thăm hỏi tôi vài câu nữa.
Tuy rằng là hàn huyên linh tinh, nhưng mà, trong lòng vẫn hồi hộp loạn lên.
Khi tới trường quay, trước tiên tôi tự tháo băng quấn xuống, rồi ra vẻ không có việc gì, tiêu sái đi đến trước mặt anh.
“Anh Minh.”
“Á Nhạc, cậu thật sự không có chuyện gì chứ? Nghe đạo diễn nói cậu không đi bệnh viện, chỉ tới hiệu thuốc, còn trả lại tiền bồi thường cho đoàn. Bây giờ người thành thật như cậu cũng chẳng còn mấy ai.” Anh vỗ vỗ vai khen tôi.
Ai thành thật chứ? Tôi chính là bị ép đó! Tôi rầu rĩ oán thầm.
“Vết thương nhỏ thôi anh à.” Tôi gượng gạo cười cười.
“Cậu vừa mới bình phục, tôi để cho cậu thế cảnh thoải mái một chút.”
“Không sao mà anh, em một chút cũng không bị gì.”
Với tôi mà nói, mặc kệ thoải mái hay không thoải mái, quan trọng nhất vẫn là tiền, dù sao cũng diễn chừng đó thời gian, tôi muốn có nhiều tiền hơn a.
Chậc, hoặc ngoại trừ tiền, thật ra vẫn còn có một người nữa.
Tôi muốn gặp lại hắn.
Rất muốn gặp lại hắn.
“Đây là do đạo diễn phân phó.” Anh Minh có chút khó xử.
“Đạo diễn ạ?” Tôi nhíu mày, từ khi nào mà đạo diễn cũng quản đến chuyện của bọn tôi vậy?
Anh Minh đưa tay, chỉ chỉ chỗ của đạo diễn.
Tôi sững người! Cái tên đang ngồi trên ghế đạo diễn kia đúng là người đã khiến cho tôi mất ngủ ba ngày ba đêm nay!
“Không cần đâu. Anh cứ nói với anh ta là em có thể làm tốt mà.” Tôi cứng đầu nói. Người kia đã cầm tiền của tôi, rốt cuộc còn muốn cái gì nữa đây?
“Á Nhạc, đạo diễn này tính tình có điểm cổ quái, lại còn hung dữ nữa, tôi không dám nói với ổng đâu, cậu muốn thì qua nói đi!”
Tôi nghĩ hắn muốn gây phiền toái cho mình. Thực sự thì hắn xem tôi không vừa mắt đến thế sao? Tự nhiên trong lòng dâng lên một cơn tức giận, còn có… chút chua xót.
Tôi biết ngày đó tôi chỉ ngả ngớn một ít, nhưng cũng đâu đến mức phải làm cho hắn chán ghét đến vậy!
Đột nhiên, trong đầu tôi xuất hiện bốn chữ ‘Đồng tính luyến ái’… Đúng rồi! Cuối cùng tôi đã hiểu được nguyên nhân mình bị chán ghét rồi!
“Anh Minh, vậy có tổ diễn khác không? Em qua đó cũng không thành vấn đề.”
“Không có, hôm nay chỉ có một tổ này thôi.”
“Thôi được rồi, vậy để em qua nói với anh ta xem sao. Tên đạo diễn là gì thế?” Kỳ thật, là do tôi muốn biết tên của hắn.
“Mạc Tuấn Phong. Á Nhạc, cậu thực sự đi nói sao?” Trên mặt anh Minh có điểm không thể tin, chẳng ngờ được một tên thường ngày trầm mặc ít lời là tôi lại có phản ứng như thế.
Tôi không trả lời lại, chỉ một đường đi tới chỗ hắn.
Hóa ra tên hắn là Mạc Tuấn Phong. Tôi lặp đi lặp lại trong đầu, lặng lẽ mà khắc sâu cái tên sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời tôi sau này.
Tôi kiêu căng đứng trước mặt hắn.
Hắn vẫn lấy loại ánh mắt hờ hững mà liếc qua tôi.
Chỉ là lướt một cái, nhưng ánh mắt đó cứ như đâm vào lòng. Tôi chán ghét phát hiện tôi ở trước mặt hắn tự ti đến mức nào.
“Anh vì sao lại cản trở công việc của tôi?” Tuy rằng tôi đã từng nghĩ sẽ chất vất hắn cho rõ ràng, nhưng mà vừa thấy con ngươi thâm thúy như biển rộng kia, khí thế của tôi bốc hơi đến một nửa.
“Tôi không muốn cậu là trở ngại cho tiến độ quay của tôi.”
“Tôi sẽ không.”
Thình lình, hắn một phen bắt được cánh tay trái chưa hoàn toàn bình phục của tôi.
“Anh muốn gì?” Tôi cắn răng nén cơn đau, giận dữ kêu.
“Không có gì đặc biệt cả, chỉ muốn cậu nhận rõ sự thật thôi!” Hắn thu tay về, đến liếc cũng không hề nhìn một cái.
Khí nóng bốc lên đầu, lại chẳng biết phải phát tiết như thế nào, thế là tôi quay đầu bước đi.
“Á Nhạc, sao rồi?” anh Minh lo lắng hỏi, có lẽ là sợ tôi đắc tội với đạo diễn, rồi liên lụy đến anh chăng.
“Không sao anh ạ, nhưng anh ta không đáp ứng.” Tôi vừa buồn vừa nói. Tôi bực bội khi cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể nghe theo sắp xếp của hắn.
“Vậy cứ giữ nguyên như thế là được. Á Nhạc, cậu sẽ thế thân cho An Ni, đi chuẩn bị đi.”
Tôi gật gật đầu, cầm lấy quần áo và nữ trang từ tay anh Minh.
………………
Những ngày tiếp theo, tôi vẫn ở phim trường dõi theo Mạc Tuấn Phong, đương nhiên, hắn là đạo diễn của bộ phim này mà.
Kìm lòng không được, cuối cùng tôi bám đuôi theo bóng dáng hắn. Có đôi khi tầm mắt chạm nhau, tôi sẽ cho hắn một nụ cười thật tươi, còn có phần ngả ngớn. Có lẽ vì hắn không đem chuyện tôi là đồng tính rêu rao với mọi người, mà thực thì nhìn hắn cũng không giống người chuyên đi truyền bá thị phi, cho nên tôi hơi lớn mật.
Nhưng lần nào đều giống lần đó, hắn chưa hề nhìn tôi bao giờ.
Tôi càng lúc càng thích đứng trước máy quay, bởi chỉ khi đó, hắn sẽ tập trung nhìn tôi, khiến cho tôi cảm thấy có loại khoái ý ngộ thay.
Nhưng chỉ cần là phía sau ống kính, hắn ngay cả liếc mắt một cái cũng đều không có.
Đây vốn cũng là bình thường, thậm chí ngay đến tên tôi chưa chắc hắn đã biết, nhưng mà, tôi cảm thấy thất vọng vô cùng.
Mỗi một lần thấy hắn, tôi chỉ biết chính mình càng ngày càng bị hãm sâu hơn, hơn nữa nét mặt hắn, biểu cảm của hắn thường xuyên xuất hiện trong tâm trí tôi, nhiễu loạn cuộc sống của tôi, hại tôi luôn ngủ không yên giấc.
Tôi giống như chìm trong hố cát, càng giãy giụa thì càng lún sâu hơn, cho đến khi ngập toàn bộ thì thôi.
Tôi cũng không biết sao tôi lại yêu một người đến như thế, yêu đến trái tim thỉnh thoảng truyền đến từng cơn co rút đau đớn. Bởi tôi không yêu ai, cũng không được ai yêu sao?
Tôi cố nén tình cảm này xuống, đến mức không thể nén được nữa, chỉ chực chờ bùng nổ ra thôi, tôi mới thấy mức độ khó tin đến nhường nào, ngay cả bản thân còn cảm thấy đáng sợ.
Từ trước đến giờ có rất nhiều trường hợp tự sát vì tình, tôi đã thật thắc mắc, thật sự có thể yêu một người đến mức tính mạng cũng không cần sao?
Hiện giờ, tôi mới thấm thía biết được, hóa ra yêu một người thật sự có thể dùng cả sinh mệnh để yêu. Cho dù hắn lấy dao đâm vào tim, tôi cũng sẽ giúp hắn một tay mà không chút oán hận nào.
Không biết có khoa trương quá không, nhưng tôi quả là có cảm giác này.
Trước giờ tôi không đọc tạp chí, nhưng giờ đây tôi còn tới thư viện mà tìm sách báo, thông tin tư liệu về các mối quan hệ của hắn, cố gắng hiểu về hắn hết mức có thể.
Theo tôi tìm hiểu được, hắn năm nay hai mươi sáu tuổi, là một đạo diễn, đồng thời là biên kịch có tiếng tăm, địa vị rất lớn, đạt được không ít các giải thưởng danh giá trong và ngoài nước. Không ngờ được chính là, hắn rất am hiểu phim tình yêu lãng mạn nhẹ nhàng và tinh tế, thậm chí còn từng quay một bộ phim đồng tính.
Mà bộ phim đang tiến hành, cũng chính là bộ tôi tham gia đóng thế, lại là một bộ phim hành động, là bước đột phá mới của hắn, được rất nhiều người mong chờ.
Hôm nay, sau khi quay xong, mọi người đều nhanh chóng rời khỏi trường quay, chỉ có tôi ở lại quanh quẩn chần chừ.
Địa điểm quay hôm nay là sân chơi trong công viên vùng duyên hải, tôi đi trên cỏ vô mục đích, vẻ u sầu cứ thản nhiên là bao quanh tôi.
Bởi hôm nay là ngày quay phim cuối cùng.
Nói cách khác, ngày mai, tôi sẽ không nhìn thấy hắn nữa.
Tôi quay ra phía biển xanh thẳm hét lớn, càng hét, tôi càng trút được phiền muộn trong lòng, nhưng dường như cũng chẳng hiệu quả là bao.
Gào thét hồi lâu, người qua đường hẳn cho tôi là kẻ điên, dùng ánh mắt thương cảm, không thì là xem thường mà nhìn tôi.
Mặc kệ bọn họ! Dù sao tôi cũng chẳng ở nơi này.
Tôi là kẻ điên… Tôi là thằng ngốc…
Bởi vì tôi yêu một người đàn ông, một người đàn ông không yêu tôi.
Thẳng đến khi yết hầu tôi không thể phát ra âm thanh gì nữa, tôi mới buồn bã quỳ thụp xuống mặt đất, nằm ở đó, nhìn hoàng hôn dần chìm vào chân trời.
Vai trái lại âm ỉ đau, làm cho tôi không thể không cắn môi chịu đựng. Loại đau này, rốt cuộc đến khi nào mới có thể dừng hẳn đây?
Tôi cũng không muốn đến bác sĩ một lần nữa. May mắn chút đau này tôi còn nhai được, lúc làm việc cũng không có sự cố gì, nếu không còn mệt lớn.
Cứ cảm thấy mỗi một lần đau, tôi lại càng nhớ hắn thêm vài phần, bởi vì vết thương chính là cơ hội cho tôi biết đến hắn.
Tôi nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác ẩm ướt pha lẫn ấm áp từng cơn gió mang lại, trong đầu là trống rỗng, chỉ duy nhất hiện lên khuôn mặt tuấn tú khiến tôi rung động.
Nếu có thể vĩnh viễn nằm lại nơi này, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần nghĩ đến hắn thì thật tuyệt biết bao.
Không biết qua bao lâu, tôi mở mắt ra, sắc trời đã tối đen.
Nên về nhà thôi, chậm một chút nữa sẽ lỡ xe bus mất, thế là tôi đi bộ đến trạm xe.
Chờ và đợi, thật lâu mà chẳng có chiếc xe nào, tôi không khỏi hoài có khi nào tôi đã bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng rồi không.
Lúc này, có một cặp tình nhân đi ngang qua tôi, tôi hỏi họ lúc này là mấy giờ, mới biết bây giờ đã là một giờ đêm.
Không thể nào!! Tôi cư nhiên ở nơi này nằm nguyên một đêm!
Lo lắng nhớ lại chỗ quay phim hôm nay, đi đến gần một bụi cỏ lớn, nhớ rõ hôm nay tôi ở chỗ này lộn nhào mấy vòng, hắn sẽ vì thế mà chuyên chú nhìn tôi.
Tôi vô thức bước tới, ánh mắt cũng vô tình đảo qua, nhìn hoa nhìn cỏ, ngắm người ta nồng thắm đưa xe đến đón người yêu mình về.
Đột nhiên, tôi nhìn đến tay vịn lan can dọc bờ biển, thấy một thân ảnh quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Không kịp nghĩ ngợi nhiều, tôi liền chạy qua đó, đến khi cách hắn mấy bước tôi mới dừng lại.
Phải mở lời như thế nào đây?
Có điều không đợi tôi nghĩ ra đáp án tốt nhất, hắn đã mở miệng trước.
“Đi đi!” Vòng khói theo hai chữ này phả ra.
Tôi không khỏi hoài nghi có phải hắn từ Bắc cực tới không, sao vĩnh viễn đều là lãnh đạm như thế.
Tôi không đáp lại, chỉ nhảy lên ngồi ở thành lan can, cùng hắn trông về phía biển không một điểm sáng, thỉnh thoảng còn đưa khóe mắt nhìn trộm.
Tim tôi đập thình thịch đợi hắn phản ứng. Có lẽ hắn nghĩ tôi là biến thái, tệ hơn nữa là hắn căn bản còn chẳng biết tôi là ai, chẳng qua là chán ghét có con bướm cứ bay quanh hắn mà thôi.
Đáng tiếc, hắn chẳng phải lửa.
Nhưng đủ để thiêu rụi tôi.
Một lát sau, hắn chậm rãi quay qua phía tôi, tôi không khỏi nín thở!
Hắn cũng không nói gì, nhìn thấy tôi rồi, liền xoay người bước đi.
Tôi lập tức nhảy từ trên lan can xuống, chạy đến trước mặt chặn hắn lại. Hắn rất cao, tôi ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn yên lặng nhìn tôi chằm chằm, sao một lúc lâu mới nói “Tiểu quỷ, cậu rốt cuộc muốn gì?”
“Anh rất chán ghét tôi sao?” Một cơn đau xót xộc lên xoang mũi, tôi khẩn cấp hỏi.
“Thế thì như thế nào?” Hắn lại nhả ra một ngụm khói, từ trên cao nhìn tôi, bốn phía quá tối, tôi không nhìn rõ ánh mắt của hắn lắm.
“Tại sao?” Tôi bi thương mà quát. Rõ ràng cái gì tôi cũng không làm, tại sao lại chán ghét tôi?
Này… Thật không công bằng!
“Bởi vì cậu rất đáng ghét!” Nói xong, hắn vươn cánh tay dài đẩy tôi ra, tiếp tục đi về phía trước.
Không biết lấy dũng khí ở đâu, tôi từ đằng sau ôm lấy hắn, dồn hết khí lực lớn tiếng nói “Tôi thích anh!”
Hắn một phen vặn bung tay tôi ra, tôi cả người té ngã trên mặt đất.
“Tôi cảnh cáo cậu! Đừng có đi theo tôi!” Vẻ mặt hắn có điểm bối rối, quay đầu bước đi.
Tôi còn chưa chết tâm, đứng lên đuổi theo, ở phía sau không ngừng hô to “Tôi yêu anh!”
Bởi vì tôi biết, nếu bỏ lỡ lần này, tôi cả đời đừng mong có lại cơ hội như vậy, đời người không thể đợi cơ hội xuất hiện mãi được.
Lúc này, trong lòng tôi chỉ có một ý niệm duy nhất…
Cho dù hắn không tiếp thụ, tôi cũng muốn hắn phải nhớ kỹ tôi!
Có điểm điên cuồng, nhưng tôi là thật sự!
Đột nhiên, hắn xoay người, biểu tình như kích động, vung một quyền đấm thẳng vào mặt tôi.
“Câm miệng!”
“Tôi, yêu, anh.” Khóe miệng chảy ra tơ máu, đồng thời hơi sưng sưng lên, nhìn đến hắn bị kích động mà thầm mừng.
Ít nhất cũng không phải không hề có cảm giác…
Một quyền lại hạ xuống, nhưng tôi hoàn toàn không có cảm giác đau, chỉ mong được ôm lấy hắn.
Xung lực khiến tôi phải lùi lại mấy bước. Tôi cố vững lại, kiên định mà mang theo một cái mỉm cười như kẻ thắng cuộc “Tôi, yêu, anh.”
Lần này, một quyền kia dừng ở giữa không trung.
Đồng thời, vẻ bối rối cũng đã thu liễm, quay về vẻ lạnh lùng thường ngày.
“Yêu tôi? Yêu người như tôi? Hay là yêu tiền của tôi? Cậu chắc chẳng phải ông Địa mà nói rằng cậu yêu tài hoa của tôi đâu nhỉ?” Hắn cười lạnh.
Tôi không thể tin nổi những lời này lại từ chính miệng hắn phát ra, trong một vài giây, tôi đã quên phản ứng lại.
Hắn xoay người rời đi, ngay khi đứng trước chiếc Ferrari màu đỏ của mình, hắn đưa lưng về phía tôi nói một câu “Cậu thực phiền.”
Phát giác ngữ khí của hắn có một tia mềm hóa, tôi càng không nghĩ nhiều mà tiến lại ôm lấy hắn, đem mặt chôn trên tấm lưng rộng của hắn.
Thật thoải mái… Thì ra lưng một người, cũng có thể cho người khác cảm thấy hạnh phúc như thế này, là bởi quá rộng lớn, hay bởi vì điều gì khác nữa?
Tôi cho đến bây giờ cũng không biết tôi lại là người đeo bám sống chết như vậy. Đã biết rành rành rằng hắn không thích tôi, thậm chí còn là khinh bỉ, nhưng tôi cứ không biết xấu hổ mà đến gần hắn.
Tôi không muốn buông tay… Tôi chưa bao giờ khát vọng một thứ gì quá mức, vì tôi biết cho dù tôi có mơ ước, tôi có tha thiết thì cũng chẳng thể nhận được những điều đó.
Có điều, giờ phút này đây, tôi rất muốn hắn, muốn đến mức ngực tôi phát đau. Tôi muốn giữ lấy hắn, không cho hắn thoát khỏi sinh mệnh của tôi.
Hết thảy, giống như đã mất đi kiểm soát.
Hắn không quay đầu lại, chỉ lấy tay đẩy tôi ra.
Ngã xuống đất, tôi rất nhanh đứng lên, hắn đã nhanh chóng ngồi vào xe.
Chưa từ bỏ ý định, tôi lại nhào tới. Lúc này đây, tôi bổ vào ngực hắn, hắn sửng sốt một chút, lại muốn gạt tôi sang một bên.
Nhưng tôi nhanh tay hơn, bắt lấy tay hắn đặt trên hạ thân, cách quần bò mà xoa nắn, càng đổ người về phía trước hôn hắn.
Một khắc hôn lên đôi môi ấy, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, rồi hạ thân bắt đầu nóng lên.
Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi, từ trước đến đến giờ tôi còn không biết lá gan tôi lại lớn như thế.
Lúc này, hắn nheo mắt lại nhìn tôi, rớt ra một khoảng cách, hỏi tôi “Cậu thích tôi đến vậy sao? Cừu Nhạc?”
Hắn cư nhiên biết tên tôi.
Kinh hỉ đong đầy trong mắt, tôi cười ngây ngốc.
“Cởi quần áo ra.” Hắn chọn mi, nói như mệnh lệnh.
Tôi đầu tiên ngây người, nhưng vẫn nghe theo, cởi áo, lộ ra ***g ngực tuyết trắng chưa bao giờ tiếp xúc với ánh mặt trời.
“Quần cũng cởi.” Hắn lại tiếp tục ra lệnh.
Tôi không biết lý do tại sao tôi lại nghe theo, hoặc bởi vì tôi rất muốn cùng hắn làm, hoặc đơn giản chỉ là thú tính bẩm sinh của đàn ông mà thôi.
Tôi cởi cả quần bò, quần lót cũng cởi, trần như nhộng ngồi khóa trên người hắn, mặt không khỏi nóng lên, dù sao tôi cũng mới là một cây táo non nớt.
Tay hắn đánh vài cái lên hai tiểu quả thực trước ngực tôi, hạ thân của tôi nguyên bản còn đang ở trạng thái yên lặng bỗng nhiên nổi lên phản ứng, đụng vào bụng của hắn.
“Thực *** đãng.” Khi nói những lời đó, hắn cố ý dùng sức nhéo đầu nhũ của tôi một chút, nhếch mép “Thật sự thích tôi vậy sao?”
“A…” Tôi bất giác cắn môi rên rỉ.
Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi tôi, đầu lưỡi còn khuấy đảo ở bên trong, làm cho ý thức của tôi trở nên mê loạn, lòng mừng quá đỗi. Tôi thật không dám tin hắn sẽ hôn tôi!
Khi tôi còn đang hưởng thụ nụ hôn ấy, hắn đã rời môi, hôn dọc theo cổ trở xuống, thỉnh thoảng còn lấy răng nanh gặm mút, lưu lại cả dấu răng, thậm chí khi đến trước hai tiểu nhũ đỏ hồng còn không chút lưu tình mà cắn xuống.
“A!” Tôi ôm đầu hắn thở thành tiếng.
Đôi môi hắn đột nhiên rời khỏi cơ thể tôi, phút chốc tôi cảm thấy một mảnh hư không, khó hiểu nhìn hắn, đưa tay muốn ôm lấy hắn.
Hắn ngả ghế ra, đẩy tôi lên đó, rồi mới cởi quần áo, lần thứ hai đè lên người tôi. Tôi phát hiện ra trên mặt hắn có ánh lửa của dục vọng, cùng với dưới thân đã bừng bừng phấn chấn.
Tôi nhất định là đồng tính luyến ái, bởi khi tôi nhìn đến khối thân thể nam tính hoàn mỹ trước mắt này, tôi không khỏi nuốt nuốt nước miếng, ham muốn cũng càng ngày càng sâu.
Hắn vẫn hôn khắp toàn thân tôi, để lại vô số dấu răng còn phiếm tơ máu.
Đang lúc tôi vong tình rên rỉ, hưởng thụ khoái cảm hắn mang lại cho tôi, bỗng nhiên hắn nâng chân tôi lên, mở rộng sang hai bên, tôi lúng túng xấu hổ đến vội vàng khép lại.
“Mở ra!” Hắn không kiên nhẫn mà ra lệnh.
Tôi nuốt nuốt, sợ hãi mà nhìn vẻ khó nhẫn nại trên mặt hắn, mới chậm rãi mở ra. Tôi thật sợ hắn cứ như vậy mà đuổi tôi xuống xe.
Tuy rằng tôi đối với loại chuyện này không có kinh nghiệm, nhưng đối với chuyện kế tiếp, tôi ẩn ẩn đoán được, liền co rúm một chút.
Hắn khuếch trương hậu đình, đem thứ nam tính đã sớm cương cứng đi vào, đáng tiếc không quá thuận lợi do không có thuốc bôi trơn, dũng đạo căn bản không thể tiếp nhận sự xâm nhập của dị vật, cho nên tôi chỉ cảm thấy đau đớn như xé rách.
“Ô!” Tôi đau đến chảy nước mắt.
Hắn không một chút nương tình, càng dồn lực đẩy mạnh thêm.
“Đau quá! Không được…” Tôi thấp giọng cầu xin.
Vẻ mặt hắn đầy nhạo báng giễu cợt, đến lúc này tôi mới biết là hắn cố tình.
“Không phải cậu nói yêu tôi sao?” Hắn cười lạnh.
Tôi không dám hờn giận, cho nên, tôi không nói đau thêm một lần nào nữa, cắn môi chịu đựng, còn vặn vẹo nghênh hợp cùng hắn. Đều là đàn ông, tuy tôi không biết làm thế nào một người đàn ông mới có thể đạt được khoái cảm lớn nhất, nhưng tôi muốn hắn được sung sướng, ở trên người tôi có được sung sướng.
Hắn bắt đầu trừu sáp, bất chấp tôi đau đến móp méo, ở trong cơ thể tôi tiến tiến xuất xuất, còn giống như trêu đùa mà bắt lấy đằng trước của tôi.
Tôi co rúm vài cái, thầm đoán nội vách tường đã bị thương rồi, máu chảy ra như chất bôi trơn, khiến cho động tác của hắn càng thêm thuận lợi, tốc độ càng ngày càng nhanh.
“Ô… Ngô…” Không phân rõ là đau đớn hay khoái cảm, tôi điên cuồng rên rỉ.
Nhìn thấy tôi không kìm nén được nữa, hắn nhanh tay bắt lấy tôi, không ngừng trừu lộng, tôi bị hắn bức bách đến điên cuồng, khàn khàn hét lớn.
Hắn dường như muốn lấy lực đạo mà giã nát cơ thể tôi, một tấc lại thêm một tấc nữa.
Tôi có loại ảo giác rằng tôi sắp chết, trước sau đều bị kích thích không ngừng, tôi trước giờ chưa từng thể nghiệm loại cảm giác nào như vậy, nhắm chặt mắt khóc nức nở.
Hắn tựa hồ thực vừa lòng với tiếng kêu của tôi, thành ra càng thêm lấy tay giày vò, tay còn lại thì tấn công hai hạt thù du trước ngực.
Trong khoảnh khắc, tôi chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh trống rỗng, trước mắt tối sầm, hạ thân co rút run rẩy, dục vọng trong phút chốc bắn ra.
Tôi thở hổn hển, hắn vẫn còn đang va chạm, nhưng thấy tôi đã xuất ra, liền lật người tôi lại, lấy ngón cái cùng ngón trỏ kẹp lấy đầu nhũ, hung hăng ngắt véo.
Đôi mắt nhòe nước, đau xót chảy ra, hắn tựa như đối với đàn bà…
Một loại khoái cảm xa lạ đánh úp lại tôi, phía sau ngoài đau nhức do ma sát, còn sinh ra một loại cảm giác không thể nói nên lời, dường như muốn đem tôi cắn nuốt.
“A… A…..” Tôi bất lực rên tỉ, ngoại trừ kêu lớn tôi không thể làm gì khác.
Hắn cúi đầu cắn lên ngón tay của tôi, hầu gian phát ra tiếng gầm nhẹ của dục vọng, hông càng lúc càng dồn sức, mạnh mẽ đâm sâu vào. Trong nháy mắt, tôi nhìn đến vẻ hưởng thụ của hắn, đó là một loại được giải thoát đầy tàn bạo.
Là thân thể tôi cho hắn cao trào cực lạc, làm cho tôi thỏa mãn dị thường.
Tôi chỉ biết, tôi không cứu được nữa.
Hóa ra đau đớn mới có thể sinh khoái hoạt, trách không được trước kia tôi chưa từng cười thật sự lần nào.
“Đâm sâu một chút… Dùng lực… Đem tôi xé rách… Cầu anh… Đem tôi đánh nát… Cầu anh đem tôi đến chết…” Tôi run rẩy cầu xin.
Giờ phút này, tôi thật sự nguyện hóa làm một phần nho nhỏ trước ngực hắn…
Tựa hồ bị lời nói của tôi kích thích, hắn một tay chế trụ thắt lưng nhỏ gầy của tôi, kéo về phía người hắn, một tay bài khai cánh mông, khiến cho hắn thâm nhập càng sâu, mỗi một lần trừu sáp đều giống như đâm nội tạng tôi thành nát vụn.
Sau vài cái co rút mãnh liệt, hắn bắn toàn bộ dục vọng trong cơ thể tôi, rồi mới đổ lên người tôi, bộ phận đã muốn mềm xuống vẫn còn đặt trong cơ thể tôi.
Hắn từng ngụm từng ngụm thở dốc. Tôi cũng vậy, nếu vẫn còn khí lực, tôi nhất định sẽ vươn tay ôm lấy hắn.
“Hãy cho tôi ở bên cạnh anh có được không?” Tôi suy yếu ghé vào lỗ tai hắn hỏi.
“Cậu quên đi, tôi sẽ không bao giờ yêu cậu.” Hắn nói, thanh âm mang chút thở dốc, tôi không thấy mặt hắn cho nên không đoán được trong lời của hắn có kiên quyết lắm không.
“Để cho tôi ở bên cạnh anh, được không?” Tôi hỏi lại.
“Cho dù tôi không thương cậu?” Hắn động người, nhíu mày, cười lạnh.
Tôi gật đầu.
“Cậu yêu tôi?”
Tôi gật đầu thật mạnh.
“Nói cho rõ ràng.” Hắn lại ra lệnh.
“Tôi yêu anh.”
“Không hối hận?”
Không biết lý do tại sao yêu phải hối hận, nhưng tôi vẫn gật đầu.
Hắn yên lặng mà nhìn tôi một lát.
Tôi nhìn hắn, giống như tù nhân đang đợi phán quyết dành cho mình.
Tôi biết bây giờ tôi chỉ có hai con đường, một là tử hình, hai là tù chung thân.
“Được rồi, tôi cho cậu ở bên tôi, nhưng cậu phải nhớ kỹ, tôi sẽ không yêu cậu. Nếu có một ngày cậu hỏi tôi về tình cảm dành cho cậu, đừng trách tôi nhẫn tâm đuổi cậu đi!”
Tôi thùy hạ mi mắt, buồn bã cười.
“Tôi sẽ ở bên cạnh anh.” Tôi kiên định nói, chưa bao giờ kiên định đến vậy.
Tôi nói xong, anh rời khỏi người tôi, chỉ cảm thấy một mảnh trống rỗng.
“Hi vọng cậu nói được làm được.”
“Tôi thề.”
“Thề là một loại nói dối, đừng cho là tôi sẽ tin. Tôi chỉ muốn cậu biết nếu trái với lời nói hôm nay, tôi tự nhiên sẽ đuổi cậu đi.” Hắn ngồi một bên mặc quần áo.
Tôi giật giật muốn tìm đồ của mình, nhưng chỉ cảm thấy toàn thân hư nhuyễn cùng đau nhức.
“Đừng làm dơ xe của tôi.” Hắn đè tôi lại, mở hai chân tôi ra, rút giấy thấm lau đi chất lỏng nóng hổi vừa rồi.
Thật dịu dàng…
Không biết có phải tôi tự dối mình không, nhưng cảm thấy giờ phút này hắn thật sự ôn nhu.
Lau xong, hắn ném quần áo cho tôi, rồi mới rồ ga phóng đi.
“Đừng có cười như một thằng ngốc vậy! Mặc vào!”
Tôi cuống quít mặc, không dám nói rằng tôi chẳng còn chút khí lực nào.