Toàn bộ lực chú ý của chúng nhân lập tức chú ý tới trên tấm bia đá.
- Đồ tốt, một trăm ngàn.
Khương Nghị đột nhiên gọi hàng, trực tiếp đỉnh giá đến năm mươi ngàn.
- Ngươi...
Rất nhiều người chuẩn bị đấu giá bọn họ nhao nhao quăng tới ánh mắt phẫn nộ.
- Một trăm mười ngàn!
Triệu Cảnh Thiên lập tức theo một câu.
- Một trăm năm mươi ngàn!
Khương Nghị lập tức bão tố giá.
- Hỗn đản này lại phải quấy rối.
- Một trăm sáu mươi ngàn.
Khương Nghị cười nhạt, không còn chen vào nói.
- Hai trăm ngàn tinh tệ.
Dạ An Nhiên trước mặt Khương Nghị bỗng nhiên giơ bảng, trong ánh mắt sáng tỏ giống như hiện ra gợn sóng nhàn nhạt
Các trưởng lão trong võ viện nhao nhao nhìn lại, lập tức hướng thế lực khác ra hiệu, các ngươi không cần đoạt, thứ này thuộc về nàng. Ngoại trừ một vài tán tu không rõ tình huống ra thì những người khác đều khẽ nhíu mày, do dự một chút, lựa chọn trầm mặc.
- Hai trăm ngàn tinh tệ, thuộc về Thiên Châu võ viện.
La Nhất Tiếu gật đầu, ra hiệu trình lên kiện hàng triển lãm thứ hai mươi.
- Kiện bảo bối này là đội ngũ mạo hiểm của Thiên Hoa điện chúng ta phát hiện tại một hẻm núi trong Đại Hoang. Hẻm núi sụp đổ, lộ ra một đầu mật đạo. Chúng ta ở bên trong phát hiện một cái thạch quan. Thạch quan đã vỡ tan, bên trong thứ gì cũng đều không có, có thể đã bị người trước một bước lấy đi, duy nhất còn lại chính là một chiếc cổ đăng.
Khi La Nhất Tiếu đang nói chuyện, thị nữ bưng lên một cái cổ đăng màu đen, vô cùng phổ thông, thậm chí là đơn sơ, mà lại đã không có bấc đèn.
Khương Nghị trước tiên hô to.
- Một trăm ngàn tinh tệ.
Đám người tức giận, tên hỗn đản này hôm nay là tới quấy rối sao?
Bọn hắn cẩn thận quan sát đến cổ đăng, mặc dù La Nhất Tiếu nói rất mơ hồ, nhưng giống như lại không có chỗ đặc thù gì.
Một vị tán tu đột nhiên đứng dậy, vung ra một đạo hỏa diễm, đánh về phía cổ đăng, kết quả cổ đăng không có phản ứng chút nào.
- Xin ngươi ra ngoài!
La Nhất Tiếu sầm mặt lại, bọn thị vệ lập tức đi tới, không để ý người kia phản đối, cưỡng ép ném ra đại điện.
- Một trăm ngàn tinh tệ, không có theo rồi?
Khương Nghị nhìn chung quanh.
Tất cả mọi người đang trầm mặc, không nguyện ý cùng hắn đấu giá, để hắn tự làm tự chịu đi.
- Cho ngươi chơi đập.
Triệu Cảnh Thiên ở phía xa thấp giọng một câu.
- Một trăm ngàn tinh tệ, thuộc về con nuôi Khương Vương.
La Nhất Tiếu hô to.
Khương Nghị lại hưng phấn trong lòng một trận
Từ đầu đến giờ, hỏa điểu trong khí hải của hắn đều không có phản ứng gì, nhưng thời điểm cổ đăng này đi ra, linh văn của hắn vậy mà có chút phát nhiệt. Nếu như không phải hắn quả quyết khống chế trước tiên, linh văn có khả năng đã muốn nở rộ lên hào quang màu vàng.
Có thể gây nên phản ứng với Thánh linh văn của hắn, bên trong cổ đăng nhất định có huyền cơ.
Đám người quái dị nhìn hắn một cái, tại sao lại có loại cảm giác bị tính kế thế kia, cái này chẳng lẽ thật sự là kiện bảo bối?
Dạ An Nhiên quay đầu nhìn Khương Nghị, nhàn nhạt một câu:
- Chúc mừng.
- Tạ ơn.
- Chờ mong biểu hiện của ngươi tại võ viện.
- Hả?
Khương Nghị đánh giá nàng một chút, đệ nhất thiên tài gì này giống như cảm thấy rất hứng thú đối với hắn.
Khi kiện hàng triển lãm thứ hai mươi sáu thuận lợi bán ra, đại hội giám bảo tuyên bố kết thúc. Mấy món phía sau mặc dù cạnh tranh kịch liệt, nhưng Khương Nghị không có quấy rối, các phương đều duy trì khắc chế, cao nhất báo giá tám mươi ngàn tinh tệ.
Đám người lần lượt đứng dậy rời khỏi nơi này, chụp được bảo bối không kịp chờ đợi muốn trở về nghiên cứu, không thể chụp được chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu.
Bạch Hoa đứng dậy, chỉ Khương Nghị phía xa:
- Một tháng sau, ta ở võ viện chờ ngươi.
- Thời gian còn một tháng nữa, không nóng vội.
Khương Nghị vịn Khương Uyển Nhi đứng dậy, cũng không thèm nhìn Bạch Hoa, rời khỏi nơi này. Chu Thanh Thọ kỳ quái nói nhỏ.
- Hắn ở đâu ra lòng tin, thật chẳng lẽ muốn tới Thiên Châu võ viện khiêu chiến Bạch Hoa?
Rất nhiều người đều trao đổi ánh mắt, trước hôm nay trong ấn tượng của bọn hắn Khương Nghị là tiểu phế vật ngu xuẩn tự đại, thậm chí nhất định sẽ không thật đi võ viện khiêu chiến. Nhưng, hôm nay thấy một lần, tiểu gia hỏa này trầm ổn tỉnh táo, còn có chút khôn khéo. Nhưng hắn rõ ràng bản thân mình và Bạch Hoa có chênh lệch thật lớn, hắn dùng cái gì khiêu chiến?
Tâm tình Khương Uyển Nhi hôm nay rất tốt, trở lại sơn cốc liền tiếp tục tu luyện.
Khương Nghị ngồi ở bên ngoài, ngọn lửa xán lạn màu vàng bao trùm cổ đăng.
Cổ đăng không để Khương Nghị phải đợi lâu, mặt ngoài đen kịt rất nhanh nổi lên đường vân màu đỏ như máu. Giống như bị giải trừ phong ấn, cổ đăng lại tự mình lơ lửng giữa không trung, phát ra một luồng khí tức thần bí.
Khương Nghị ngưng tụ Thánh Hỏa màu vàng, cẩn thận đốt.
Hoa văn trên cổ đăng từ mơ hồ đến rõ ràng, mà lại vô cùng phức tạp. Nó cũng mất vẻ phổ thông trước đó, cảm giác nhiều hơn mấy phần yêu dị. Cũng không lâu lắm, huyết văn mặt ngoài cổ đăng tản mát ra huyết khí nhàn nhạt, mà bấc đèn trống rỗng lại bốc lên ngọn lửa nhàn nhạt, vô cùng yếu ớt, lại dần dần xua tán đi ngọn lửa màu vàng, lẳng lặng toát ra.
Khương Nghị tản kim viêm ra, nhưng ngọn lửa cổ đăng không có biến mất, theo huyết văn mặt ngoài lấp lóe, lúc sáng lúc tối thiêu đốt lên.
Dựa theo những gì La Nhất Tiếu giới thiệu, trong thạch quan cái gì cũng bị mất, giống như bị người khác sớm lấy đi mất, chỉ còn lại có cổ đăng thoạt nhìn như dùng để chiếu sáng này. Nhưng, Khương Nghị mơ hồ có một loại cảm giác, một loại cảm giác vô cùng cường liệt nói không nên lời.
Trong thạch quan từ lúc bắt đầu đã không có cái gì, chỉ có cổ đăng này!
Thạch quan mai táng không phải người, cũng không phải yêu, càng không có vật bồi táng.
Thạch quan...
Chính là mai táng ngọn cổ đăng này.