- Ai làm?
Khương Nghị kinh hãi, một tông chủ, chết bởi bí cảnh của tông môn?
Ai có thể khinh thường Thiên Cương tông như vậy, ai có thể tuỳ tiện chui vào một bí cảnh tông môn, lại còn giết chết tông chủ?
Bên trong La Phù sơn mạch còn có nhân vật như vậy?
Dạ An Nhiên nói:
- Người chế định quy tắc này.
- Ai?
- Chủ nhân chân chính của La Phù, Vô Hồi thánh địa.
- Mười tám tông không tính chủ nhân, còn có một Vô Hồi thánh địa?
Khương Nghị ngạc nhiên lại cảm khái, La Phù quả nhiên càng đặc sắc hơn so với Đại Hoang
- Mười tám tông là liên minh tông môn mạnh nhất La Phù sơn mạch, mà Vô Hồi thánh địa là thánh địa cao cao tại thượng, là chủ nhân của La Phù sơn mạch.
Dạ An Nhiên nhấc lên bốn chữ Vô Hồi thánh địa, bên trong thần sắc khó nén vẻ kính sợ.
Đó là thánh địa trong truyền thuyết, là thánh địa khiến cho vô số người ngưỡng vọng.
- Bọn hắn mấy chục năm nay đều không có lộ mặt qua, có người hoài nghi bọn hắn còn tồn tại hay không. Thiên Cương tông cũng căn cứ vào dạng này mà hoài nghi, mới dám không chút kiêng kỵ mà vây quét Thiên Sư tông chúng ta. Nhưng không nghĩ tới, chỉ ba ngày ngắn ngủi mà thôi, Vô Hồi thánh địa đã dùng phương thức cực kỳ khủng bố đáp lại sự bất kính của bọn hắn. Thiên Cương tông không dám trả thù Vô Hồi thánh địa, chỉ có thể đem oán niệm phát tiết đến trên người chúng ta. Bọn hắn không còn dám gây lên chiến tranh, cho nên nâng đỡ Kim Cương tông. Vô Hồi thánh địa sẽ không để ý mười tám tông môn này khiêu khích những tông môn bên ngoài thế nào, bởi vì... Bị khiêu khích là vô năng.
Dạ An Nhiên đắng chát lắc đầu, mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng tình cảnh Thiên Sư tông mấy năm này xác thực rất xấu hổ.
Khương Nghị hỏi:
- Đại hội La Phù cụ thể vào thời gian nào, ta có cần chuẩn bị gì không.
- Sau ba mươi ba ngày. Ngươi có gì cần sao? Ngươi là đệ tử tông chủ, lại vì tông môn thắng được ba tòa quặng mỏ, còn để mọi người gia tăng khí thế, ngươi muốn cái gì đều không quá phận.
Dạ An Nhiên hiện tại ngược lại hi vọng Khương Nghị có chút yêu cầu quá phận, để lẫn nhau sinh ra một chút ràng buộc.
Khương Nghị nghĩ nghĩ:
- Có y phục chống lửa hay không? Thiếp thân nhuyễn giáp cũng được.
- Ngươi rất cần thứ này?!
Thanh Văn trợn mắt trừng một cái, chính mình là một đại cô nương trong sạch đều đã nhìn thân thể ngươi hai lần rồi đó.
- Ta đi chuẩn bị cho ngươi, còn muốn thứ khác không?
- Không cần, ta không cần cái gì.
- Đan dược thì sao? Linh quả thì sao?
Thanh Văn rất kỳ quái, giống như từ khi Khương Nghị đến đây, chỉ là cầm chút Ngọc Tượng Quả từ Dược sơn, mặt khác cái gì cũng đều không có đụng.
Những ngày này Khương Nghị là tu luyện thế nào?
- Ta quen tự mình đi ra bên ngoài tìm.
Khương Nghị không muốn nợ Thiên Sư tông, dù sao nói không chừng ngày nào đó sẽ rời khỏi. Hiện tại ngoại trừ tu luyện, nhớ mong nhất chính là mọi người Vương gia. Chờ ngày nào tìm được, hắn còn phải trở lại Lang Gia quốc. Không phải vì báo thù, mà cảm giác hoàng thất Lang Gia sẽ không dễ dàng tha bọn người Yến Tranh.
Khương Nghị trước khi rời khỏi đã cam đoan với Yến Khinh Vũ —— Yến gia gặp nạn, muôn lần chết tất về!
Dạ An Nhiên các nàng chân trước vừa đi, Khương Nghị chân sau đã rời khỏi Thiên Sư tông.
Trong thanh đồng tiểu tháp còn có một cô nương đang chờ cứu mạng đây!
Tịch Nhan co quắp trong mê vụ bên trong không gian của thanh đồng tiểu tháp, đã sắp hấp hối rồi.
Nàng không biết đây là nơi nào, cũng không biết đã gặp phải cái gì. Nàng không có đụng tới linh quả chất đầy bên cạnh, cứ nằm như vậy, cứ muốn kết thúc sinh mệnh của mình.
Trong lúc bất chợt, trời đất quay cuồng lắc lư một trận.
Mê vụ biến mất, ánh mặt trời ấm áp vẩy lên người.
Tịch Nhan hư nhược mở mắt ra, nhìn thấy là nam hài ngày đó cứu được nàng.
- Cô nương, ta không biết cô. Ta cũng không biết cô ở trong tông môn gặp cái gì. Ta làm như vậy không cần cô hồi báo, chỉ là gặp nhau là duyên, hi vọng cô có thể tỉnh lại.
Khương Nghị đưa hộp gấm tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng mở ra:
- Đây là một viên Tạo Hóa Đan, có thể chữa trị kinh mạch.
Tịch Nhan hoảng hốt một lát, hai mắt ảm đạm không ánh sáng nhìn chằm chằm nam hài.
- Hảo hảo còn sống. Mặc kệ gặp được bất cứ chuyện gì, còn sống... Liền có hi vọng.
Khương Nghị lưu lại Tạo Hóa Đan, cũng thả chút linh quả, sau đó biến mất trong rừng rậm.
Tịch Nhan hoảng hốt nhìn hộp gấm trước mắt.
Đây là mơ sao?
Đều đã chết rồi, ta vẫn không cam lòng tưởng tượng hi vọng sao?
Tạo Hóa Đan lẳng lặng nằm trong hộp gấm, lóe ra hào quang hoa mỹ, cũng tản ra thanh hương nồng đậm.
Tịch Nhan nhìn một chút, trong mắt nổi lên từng tia sáng rực.
Nàng chần chờ nâng cánh tay hư nhược lên, muốn cầm lấy Tạo Hóa Đan, nhưng lại do dự, sợ sệt.
Thật lâu... Tịch Nhan vẫn cầm lấy Tạo Hóa Đan, bỏ vào trong miệng.
Một cỗ khí tức thanh lương tràn ngập khoang miệng, lập tức thanh tỉnh ý thức của nàng. Tạo Hóa Đan cấp tốc hòa tan, thuận hầu mà xuống, làm dịu kinh mạch đứt gãy. Tịch Nhan rõ ràng cảm thụ được kinh mạch trong thân thể đang biến hóa, trong ánh mắt càng ngày càng sáng rực hơn.
- Đây là... Thật?
Tịch Nhan chống thân thể lên, kinh hỉ lại sợ hãi cảm thụ được kinh mạch biến hóa.
Công hiệu của Tạo Hóa Đan vô cùng cường liệt, những nơi đi qua, kinh mạch dần dần khép lại, cũng phát ra sức sống, tựa như là chưa từng đứt đoạn.
Trong một giờ ngắn ngủi, kinh mạch toàn thân Tịch Nhan đều khép lại, cũng quán thông đến khí hải. Khí hải yên lặng nở rộ phát ra ánh sáng, vết nứt các nơi bắt đầu ngưng tụ.
Tịch Nhan lắc lư ánh mắt, một giọt nước mắt trượt xuống gương mặt tiều tụy tái nhợt.
‘Ta khôi phục rồi?’
‘Ta... Lại sống rồi...’
Khí hải khôi phục, kinh mạch đoàn tụ, linh văn ảm đạm một lần nữa toả ra sự sống. Một đại đóa hoa nở rộ, giống nhau như đúc với Tịch Dao.
Nhưng, linh văn Tịch Dao là yêu diễm màu đỏ như máu, linh văn nàng lại là màu tím thần bí.
Khuôn mặt tái nhợt, linh văn thần bí.
Ngay cả con ngươi cũng đều biến thành màu tím.
- Ngươi là ai?
Tịch Dao thì thào khẽ nói, cố gắng hồi tưởng bộ dáng nam hài, có thể trước đó căn bản không có lòng chú ý, cũng không có thấy rõ qua.
- Tạo Hóa Đan... Ngươi từ chỗ nào tìm được Tạo Hóa Đan...