Bà Joseph đưa Dụ Nhiên vào Viện Thánh. Là cơ sở giáo dục vỡ lòng lớn nhất Liên bang, Viện Thánh được chia ra thành Học viện Dẫn đường và Học viện Lính gác. Hai học viện được ngăn cách bởi một bức tường cao, tránh việc Lính gác và Dẫn đường nhỏ tuổi chưa sử dụng sức mạnh thành thạo đụng mặt nhau rồi phát sinh hỗn loạn.
Giám đốc Học viện Dẫn đường tên là Tạ Thời Dật với sức mạnh cấp S, thực thể tinh thần là một chú chim sẻ bạc má đuôi dài. Đây chính là loài chim đáng yêu nhất trên đời với bộ lông trắng muốt, mềm mại, cái đuôi trông như một chiếc quạt, hai mắt như hai hạt đỗ đen, hình thể khá tròn, từ xa nhìn lại trông chẳng khác gì một cục lông trắng.
Chim sẻ bạc má đuôi dài của Tạ Thời Dật có năng lực chữa trị rất mạnh, có thể nhanh chóng xua tan hết cảm xúc tiêu cực. Tính cách Giám đốc Tạ cũng hiền hoà, luôn kiên nhẫn, tận tâm với học sinh. Ông đã công tác tại Học viện Dẫn đường hơn hai mươi năm.
Bà Joseph dẫn Dụ Nhiên vào văn phòng giám đốc. Đẩy cửa bước vào liền thấy ngay một người đàn ông trung niên rất phong độ đang ngồi ở bàn làm việc. Ông để tóc dài, mặc một bộ Âu phục màu trắng may đo vừa người. Trông thấy bà Joseph, người đàn ông lập tức đứng lên, mỉm cười bước tới trước mặt hai người, vươn tay ra: “Chị Joseph, đã lâu không gặp.”
Bà Joseph lịch sự bắt tay với ông: “Thầy Tạ, đây chính là Dụ Nhiên hôm trước tôi đã gửi thông tin tới thầy.”
Tạ Thời Dật đánh giá học sinh 18 tuổi trước mặt một cách cẩn thận. Cậu có đôi mắt hai màu vô cùng đặc biệt, con mắt đỏ bên trái cực kỳ đẹp, diện mạo cũng thuộc dạng đáng yêu, người lớn chỉ nhìn cậu một lần thôi đều vô thức thấy quý mến. Đột ngột phải tới một nơi xa lạ, nét mặt cậu có hơi căng thẳng, lo lắng. Thực thể tinh thần cáo trắng cũng có chút hoảng sợ trong môi trường lạ, nó cuộn tròn người lại, nép vào vai chủ nhân.Bà Joseph đưa Dụ Nhiên vào Viện Thánh. Là cơ sở giáo dục vỡ lòng lớn nhất Liên bang, Viện Thánh được chia ra thành Học viện Dẫn đường và Học viện Lính gác. Hai học viện được ngăn cách bởi một bức tường cao, tránh việc Lính gác và Dẫn đường nhỏ tuổi chưa sử dụng sức mạnh thành thạo đụng mặt nhau rồi phát sinh hỗn loạn
Động vật họ cáo – Thực thể tinh thần thông minh, tinh ranh và giỏi ngụy trang nhất.
Dẫn đường có thực thể tinh thần họ cáo làm Tạ Thời Dật không khỏi nhớ tới một người.
Chính là cậu học sinh thiên tài khiến Học viện Dẫn đường phải chỉnh sửa quy tắc.
Đó là chuyện từ hơn mười năm trước, trong số những học sinh mới vào Học viện Dẫn đường có một đứa trẻ đặc biệt vô cùng: 13 tuổi, thông minh tuyệt đỉnh, năng lực lĩnh hội vượt trội. Khai giảng chưa bao lâu, trong khi những học sinh khác vẫn chưa hiểu thế nào là “sức mạnh tinh thần”, cậu ta đã có thể phóng tua ý thức màu đỏ. Cậu ta hoàn thành chương trình học hai năm tại Viện Thánh chỉ trong thời gian ba tháng, tuổi còn nhỏ mà đã có năng lực điều khiển sức mạnh tinh thần ghê gớm hơn cả Dẫn đường trưởng thành. Sau nữa, giáo viên cũng không còn gì có thể dạy cậu ta, vậy nên Học viện Dẫn đường buộc phải sửa đổi quy định, cho phép cậu ta tốt nghiệp sớm. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Học sinh kia là Dẫn đường hung hãn nhất mà Tạ Thời Dật từng gặp trong suốt nhiều năm giữ vị trí giám đốc. Thực thể tinh thần của cậu ta là một con cáo đỏ cực kỳ hung dữ, mỗi bước nó chạy đều mạnh mẽ, linh hoạt như có lửa cháy hừng hực bao quanh người. Thậm chí, cậu ta còn có thể dùng sức mạnh tinh thần mạnh mẽ của mình thiêu rụi thế giới tinh thần của người khác thành tro.
Dẫn đường như vậy quá đáng sợ. Tuổi cậu còn nhỏ, chưa hình thành quan niệm đúng sai vững vàng, một khi lầm đường lạc lối sẽ trở thành mối uy hiếp rất lớn cho xã hội. Bởi vậy, sau khi Tạ Thời Dật và Hội trưởng Hiệp hội Dẫn đường bàn bạc với cha mẹ cậu học sinh kia, ba Dẫn đường cấp S hợp sức khóa sức mạnh tinh thần cậu ta lại, đưa tới giáo đường, để cậu ta bình tĩnh tiếp thu giáo dục tâm lý một năm. Mục đích là xây dựng nền tảng tư tưởng chính trực, giúp cậu Dẫn đường nhỏ tuổi này học được cách giúp đỡ, yêu thương người khác.[Phòng ẩn tầng cao nhất thư viện Học viện Lính gác]
Sau khi rời khỏi giáo đường, cậu ta đã thi vào Học viện Quân sự Liên bang, tiếc rằng sau đó lại…
Tạ Thời Dật nhíu mày, hoàn hồn. Ông nhìn kỹ Dụ Nhiên đối diện mình. Dù là vóc dáng, diện mạo, hay thần thái, Dụ Nhiên không có chút gì giống cậu học sinh kia. Hơn nữa, thực thể tinh thần của Dụ Nhiên là cáo trắng nhỏ đáng yêu của loại hình chữa trị, không phải cáo đỏ có tính công kích siêu cao trong trí nhớ. Vả lại, nếu cậu học sinh kia còn sống, hiện tại ít nhất cũng đã 24 tuổi, cách biệt hoàn toàn với Dụ Nhiên.
Tạ Thời Dật cúi đầu, thấy trên cổ tay Dụ Nhiên có một vết thương rất nhỏ chưa lành hẳn, là dấu vết còn lại khi Hiệp hội Dẫn đường cấy chip định danh vào.
Điều này chứng minh Dụ Nhiên thực sự là một Dẫn đường mới đăng ký.
Có lẽ ông đã nghĩ quá nhiều rồi?
Thực thể tinh thần họ cáo không hề hiếm gặp, xuất hiện tại Viện Thánh cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Tạ Thời Dật ngừng nghĩ về học sinh kia, ôn hòa hỏi thăm: “Dụ Nhiên, em mới thức tỉnh tháng trước, còn chưa học gì liên quan đến sức mạnh tinh thần đúng không?”
Dụ Nhiên đỏ mặt, gật đầu xấu hổ: “Đúng vậy ạ. Em thức tỉnh khá muộn nên chưa biết gì hết.”
Tạ Thời Dật nói: “Đa số học sinh Dẫn đường nhập học đợt này đều là 13 tuổi, em là người lớn nhất rồi. Có cần thầy xếp cho em ở phòng đơn không?” Ông dừng một lát rồi giải thích: “Các học sinh nhỏ tuổi tò mò nhiều thứ lắm, sẽ khá ồn ào. Ký túc trong trường hầu hết là phòng bốn người, thầy sợ em sẽ không quen ở chung với các em ấy.”
Dụ Nhiên suy nghĩ rồi nghiêm túc trả lời: “Thầy cứ bố trí em vào phòng bốn người đi ạ. Em không muốn được đãi ngộ đặc biệt. Hơn nữa, em nhập học muộn, có nhiều thứ còn chưa hiểu, nếu có bạn cùng ký túc sẽ tiện trao đổi, học hỏi hơn.”
Bà Joseph đồng ý: “Nhiên Nhiên nói đúng, cậu ấy vốn đã hơi khác các bạn học rồi, nếu còn ở phòng đơn nữa thì sợ không hòa đồng với tập thể được, càng dễ bị bạn học cô lập. Nếu có bạn cùng ký túc, học xong trên lớp còn có người để trò chuyện cho vui, chưa biết chừng còn gặp được bạn hợp cạ nữa.”
Tạ Thời Dật suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được rồi, vậy thầy sẽ bố trí em vào phòng L1-101. Phòng này vừa hay giường trống, các học sinh đang ở đó đều là Dẫn đường cấp C. Sức mạnh tinh thần của các em xêm xêm nhau, có lẽ sẽ dễ làm thân.”
Dụ Nhiên lễ phép nói: “Cảm ơn thầy ạ.”
Tạ Thời Dật mỉm cười, nói: “Đừng khách sáo, để thầy dẫn em đi làm thủ tục nhập học. Mấy hôm nay trường đang nghỉ Tết, các học sinh đều về nhà, sang tuần sau mới chính thức khai giảng. Những ngày tới em cứ ở lại, làm quen với môi trường nhé.”
Bà Joseph: “Vậy tôi giao Dụ Nhiên lại cho thầy nhé. Bên Hiệp hội còn có việc, tôi phải về trước.”
“Được. Chị cứ yên tâm, tôi sẽ chú ý em ấy.”
Bà Joseph rời đi, Tạ Thời Dật đích thân dẫn Dụ Nhiên làm thủ tục nhập học. Dụ Nhiên cũng nhận thẻ học sinh của mình.
Dụ Nhiên vuốt nhẹ lên ảnh chụp trên thẻ rồi nghiêm túc đeo thẻ lên cổ. Hệ thống cổng của Học viện Dẫn đường sẽ tự động quét thẻ, có tấm thẻ này, cậu có thể tự do đi lại trong Học viện Dẫn đường.
Sau khi hoàn thành thủ tục nhập học, Giám đốc Tạ tiếp tục dẫn Dụ Nhiên đi tham quan Học viện Dẫn đường. Dụ Nhiên ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Thầy ơi, nếu thầy bận thì cứ đi trước đi ạ, em tự đi tìm ký túc xá được mà.”
Ánh mắt Tạ Thời Dật ôn hòa: “Không sao đâu, trường đang nghỉ lễ, thầy cũng rảnh, dẫn em đi tham quan một vòng. Tòa nhà phía trước kia là khu luyện tập, có rất nhiều gian đơn hoàn toàn cách âm cho học viện luyện tập khống chế sức mạnh tinh thần. Rẽ sang trái, tòa nhà trông giống như trang sách kia là thư viện trường, mở cửa tự do cho học sinh, em rảnh rỗi có thể tới đó đọc sách, có rất nhiều sách về Dẫn đường…”
Tạ Thời Dật dẫn Dụ Nhiên tham quan khắp xung quanh, giới thiệu từng tòa nhà và chức năng của nó cho Dụ Nhiên như một hướng dẫn viên du lịch kiên nhẫn. Dụ Nhiên vừa tò mò, vừa nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng lại hỏi vài câu. Tất cả biểu hiện của cậu đều giống như học sinh mới đến Học viện Dẫn đường lần đầu tiên, hoàn toàn khác với người trong ký ức của ông.
Tạ Thời Dật bỏ qua cảm giác lấn cấn trong lòng, dừng lại trước một tấm bia đá.
Một hàng chữ phóng khoáng được khắc trên tấm bia:
CÀNG HÙNG MẠNH, TRÁCH NHIỆM CÀNG LỚN
Sau khi rời khỏi giáo đường, cậu ta đã thi vào Học viện Quân sự Liên bang, tiếc rằng sau đó lại…
Tạ Thời Dật khẽ hỏi: “Em hiểu ý nghĩa của câu này không?”
Dụ Nhiên ngẩng đầu, nhìn hàng chữ lớn trên tấm bia đá, ngập ngừng đáp: “Người có năng lực càng vượt trội sẽ phải gánh vác càng nhiều trách nhiệm hơn ạ?”
Tạ Thời Dật mỉm cười: “Đúng vậy. Chúng ta là Dẫn đường, có thể khống chế sức mạnh thần bí của tâm trí. Có được năng lực mạnh mẽ như vậy, đương nhiên sẽ phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn, giúp đỡ nhiều người hơn.”
Ông ngoảnh lại, nhìn thẳng vào mắt Dụ Nhiên: “Hy vọng em có thể trở thành một Dẫn đường ưu tú, không thẹn với lương tâm.”
Dụ Nhiên gật đầu: “Cảm ơn thầy, em sẽ ghi nhớ kỹ.”
Giám đốc Tạ dẫn Dụ Nhiên về thẳng ký túc xá, bố trí phòng cho cậu xong xuôi rồi mới rời đi. Chú chim sẻ bạc má đuôi dài đáng yêu kia vỗ cánh, bay vòng vòng quanh Dụ Nhiên với vẻ tò mò, cáo trắng nhỏ của cậu cũng hiếu kỳ nhìn nó. Hai thực thể tinh thần lông xù nhìn nhau một hồi, có vẻ chú chim sẻ kia đã hết tò mò, bèn bay đi theo chủ nhân.
Dụ Nhiên rời mắt, đi vào phòng ngủ của mình.
Hầu hết các căn ký túc của Học viện Dẫn đường đều là loại bốn phòng ngủ, hai phòng sinh hoạt chung, mỗi học sinh ngủ một phòng riêng, dùng chung phòng khách, phòng ăn và hai nhà tắm. Dù gì họ cũng là người tiến hóa, điều kiện sinh hoạt mà Chính phủ Liên bang cung cấp cho họ rất tốt, miễn toàn bộ chi phí ăn ở, tài liệu học tập trong quá trình học tại Viện Thánh.
Chỉ cần thức tỉnh thành Dẫn đường, người đó sẽ được quốc gia đảm bảo việc học, bố trí công việc, sống một cuộc sống những người bình thường luôn ước ao.
Dụ Nhiên mở vali bà Joseph đưa cho ra, treo từng món vào tủ quần áo, đồng thời phân loại, sắp xếp ngay ngắn, gọn gàng đồ đạc hằng ngày.
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, cậu ngồi xuống giường, tháo sợi dây chuyền luôn đeo bên mình ra.
Trên sợi dây chuyền bạc có một mặt dây hình vuông, mở nó ra, bên trong là ảnh gia đình của một đôi vợ chồng trung tuổi và con trai họ. Bức ảnh gia đình trông rất ấm áp, ai cũng đang nở nụ cười trên môi.
Lúc ấy, tiệm bánh ngọt bị quái vật phá sập, sợi dây chuyền bị gạch đá chôn vùi trong góc phòng, cuối cùng được Lục Tắc Hiên tìm thấy giúp.
Hắn chưa bao giờ nghi ngờ rằng “món di vật mẹ Dụ Nhiên để lại” này sẽ có vấn đề.
Dụ Nhiên rút một cây kim không biết từ đâu ra. Cây kim chọc vào một lỗ nhỏ rất khó phát hiện ở góc trên bên phải bức ảnh chụp rồi xoay hai vòng thuận chiều kim đồng hồ. Kỳ diệu thay, mặt dây chuyền kia lại tách được ra làm đôi, để lộ một thiết bị truyền tin mini nhỏ như móng tay trẻ sơ sinh.
Lúc này, thiết bị truyền tin đang phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt, tiếp đó, một hàng ký tự kỳ lạ được chiếu trước mắt.
Đó là một loại mật mã cực kỳ đặc biệt, dù có bị người khác trông thấy thì cũng không ai đọc hiểu được.
[Phòng ẩn tầng cao nhất thư viện Học viện Lính gác]
[Lấy tài liệu bị khóa]
Dụ Nhiên đọc dãy mã rất nhanh rồi xóa sạch thông tin nhận được khỏi thiết bị, lại ghép mặt dây chuyền lại như cũ rồi đeo lên cổ.
Từ đầu đến cuối, nét mặt cậu bình thản như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Giữa Học viện Dẫn đường và Học viện Lính gác ở Viện Thánh có một bức tường ngăn cao tới 10m. Cậu là tân sinh của Học viện Dẫn đường, muốn lấy được đồ ở Học viện Lính gác bên cạnh chắc chắn không phải chuyện dễ. Cậu phải thật cẩn thận cho nhiệm vụ lần này.
Gần đây trường học vẫn đang nghỉ Tết, tuy ít người thì tiện hành động nhưng nếu giờ hành động ngay thì hiềm nghi đổ vào cậu quá nhiều.
Chờ Viện Thánh chính thức khai giảng, mấy người bạn ở chung đều vào ký túc xá rồi tìm cơ hội làm sau vậy.
Dụ Nhiên nhíu mày, từ tốn chải vuốt thế giới tinh thần của mình. Trong rừng rậm, mặt hồ vốn phẳng lặng bỗng nhiên dậy sóng, dường như có ký ức đã ngủ say nào đó muốn tràn ra lại bị Dụ Nhiên dùng tua ý thức áp chế.
Cùng lúc đó, Lục Tắc Hiên về đến nhà, gọi một cuộc điện thoại.
Một người đàn ông xuất hiện trong hình chiếu, người nọ có mái tóc xoăn màu vàng kim, chính là Medis – Trưởng phòng Tình báo Liên bang, không lâu trước đó vừa giúp Lục Tắc Hiên tra xét thông tin về vũ hội tốt nghiệp. Người đàn ông tươi cười ngả ngớn, trêu chọc: “Tắc Hiên, cậu bất thình lình gọi cho tôi thế này chắc chắn không có chuyện gì tốt nhỉ?”
Lục Tắc Hiên nói: “Cảm ơn anh đã hỗ trợ chuyện lần trước. Chẳng phải bảo về hành tinh Thủ đô thì mời cơm à? Tối nay anh rảnh chứ?”
Medis nhướng mày: “Cậu làm gì tốt bụng chỉ mời cơm tôi suông. Rồi, bảy giờ tối, chỗ cũ nhé.”
Lục Tắc Hiên cúp điện thoại, đi thay quần áo.
***
Đương nhiên, hắn mời cơm Medis không phải vì cảm ơn. Bạn bè nối khố từ nhỏ với nhau không cần khách sáo thế. Chẳng qua, trong lòng hắn đang có một phỏng đoán đáng sợ về lai lịch của Dụ Nhiên. Medis làm việc ở cơ quan tình báo, hiểu biết sâu rộng nên hắn muốn làm rõ vài chuyện với đối phương.