EDITOR: ROSALINE
BETA: CỪU
Thẩm phán tuyên bố, thời gian tồn tại của đoạn gen này và tuổi xương bằng nhau, có thể phán định đây là trước khi sinh ra mang theo, hơn nữa gen này có tính thừa kế, bài trừ khả năng sớm tiến hành thay đổi, cũng tiến hành kết quả cuối cùng phán định bị cáo Huyết Thần vô tội được phóng thích, trong nháy mắt tiếng vỗ tay như sấm động, tất cả mọi người ở đây vì người vô tội được rửa sạch oan khuất nhảy cẫng hoan hô, tất cả mọi người đều quên mất sắc mặt của bọn họ như thế nào khi ban đầu Huyết Thần đứng ở đây.
Chỉ có điều lúc này Huyết Thần tâm tình sung sướng, cũng không muốn ở trong chuyện này tiếp tục miệt mài theo đuổi, chẳng qua có một số việc cậu vẫn phải nói rõ ràng, cậu giơ tay lên mở miệng nói "Yên lặng chút, tôi có một số việc muốn nói." Huyết Thần đứng lên nhìn chung quanh một vòng, lấy ánh mắt ra hiệu bọn họ an tĩnh lại.
Mọi người thấy thế thì từ từ khôi phục yên lặng, Huyết Thần mở miệng "Tôi rất cảm ơn mọi người tin tưởng." Câu này có chút nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng cũng không quan trọng, trọng điểm cậu muốn nói ở phía sau, cậu tiếp tục nói "Nhưng cảm ơn nhất vẫn là Nghiêm gia, tựa như tôi lúc bắt đầu đã nói, Nghiêm gia biết tình huống của tôi, Nghiêm Hoa Miểu cũng biết, song là tôi đề nghị bọn họ giấu diếm, cũng xin lỗi là vì tôi mà bọn họ thừa nhận rất nhiều phê bình và làm khó dễ, kế tiếp tôi sẽ phối hợp Nghiêm gia cùng với lính gác của tôi Nghiêm Hoa Miểu tiến hành xử lý, hy vọng các vị ra sức thông cảm."
Nói xong câu này Huyết Thần cúi người một cái, giương mắt nhìn về phía hiệu trưởng của học viện dẫn đường lần nữa khom lưng; nói "Cực kỳ cảm ơn." Bốn chữ rất ngắn lại có sức nặng không nhẹ, hiệu trưởng học viện dẫn đường mỉm cười gật đầu, vuốt vuốt chòm râu, thượng tướng liếc nhìn Nghiêm Hoa Miểu, nghĩ thầm ánh mắt thằng nhóc này thật đúng là sắc bén trước sau như một, hắn hình như chưa bao giờ nhìn lầm người khác.
Mặc kệ trong lòng mọi người nghĩ như thế nào, cũng mặc kệ ánh mắt của mọi người như thế nào, Huyết Thần chậm rãi đi xuống bậc thang với ánh mắt quét về phía gia chủ Vu gia bên kia, chỉ thấy ông ta lúc này đang cắn răng, toàn thân giận phát run.
Ông ta không tin Nghiêm gia đã sớm biết được tất cả chuyện này, đây rõ ràng là lí do thoái thác do người trước mặt này áp đặt, ban đầu Nghiêm gia đứng ở chỗ này chỉ là vì bảo vệ tư tình, vô luận kết quả như thế nào, bọn họ ắt sẽ phải nghĩ hết biện pháp giảm bớt khiển trách, làm như vậy tuy rằng ở trong tình lý, thế nhưng không hề nghi ngờ sẽ dao động uy tín gia tộc nghiêm trọng, tạo hình tượng không công chính thiên vị tư lợi.
Tuy nhiên, sau khi rơi vào tay người này, mọi chuyện đã thay đổi, Nghiêm gia từ thiên vị tư lợi biến thành một tấm gương tích cực về việc bảo vệ công lý và giữ lời hứa, cách làm này khiến cho mọi người không thể ghét họ, con đường có thể đi đã bị chặn lại, há lại chỉ là một chữ ác.
Hiện tại hết thảy tất cả biến thành trò khôi hài, biến thành hiểu lầm, mà bản thân mình lại bởi vậy bồi thường quân cờ Đỗ gia dùng tốt như thế đi vào, tin tưởng chỉ cần ông ta vừa ra tới, Nghiêm gia sẽ có hành động với Đỗ gia, mà hành động trả thù này cho dù là hoàng tộc cũng không dễ hoà giải, dù sao cũng là cách ứng xử của Đỗ gia để cho người ta thất vọng đau khổ, nếu Đỗ gia bị diệt hoàng tộc tối đa cũng chỉ là khiển trách một hai, còn cách nào khác? Một bước đi sai lầm liền từng bước tan tác, xem ra cần phải tạm thời ẩn núp để chuẩn bị cho tương lai.
Huyết Thần quay đầu hơi hơi nheo mắt, gia chủ Đỗ gia sợ run một giây lùi ra phía sau nửa bước, ông ta không biết nên làm sao đối mặt Huyết Thần, thế nhưng đây là lựa chọn bản thân mình làm ra, ông ta ở trong lòng lại một lần lặp lại, là người này hại chết con trai mình, chính là người này, tuy rằng không ngừng làm ám chỉ tâm lý nhưng cũng không mấy hiệu quả.
Huyết Thần chậm rãi đi tới trước mặt Nghiêm Hoa Miểu, hơi cúi đầu, là bản thân mình giấu diếm Nghiêm Hoa Miểu, không biết hắn có thể bởi vậy tức giận hay không, Cửu Ca đứng ở dưới chân của Huyết Thần kêu be be, thế nhưng vẫn luôn do dự không dám tiến lên, Nghiêm Hoa Miểu lắc đầu giơ tay lên ôm Huyết Thần vào trong ngực, ngân lang dưới chân ngậm Cửu Ca đến trong lòng.
Sau lưng được vỗ nhẹ, bên tai truyền đến thanh âm ấm áp "Em không có việc gì thì tốt, chúng ta trở về đi, cha mẹ còn có em trai nhỏ đều rất lo lắng cho em." Huyết Thần gật đầu từ từ ôm lại, mở miệng nói "Thật sự thật có lỗi, đã cuốn Nghiêm gia vào chuyện này." Nghiêm Hoa Miểu lắc đầu, ngón tay lướt qua sợi tóc của cậu nói "Không nên nói như vậy, em đã từng nói chúng ta là người một nhà, hơn nữa nếu như không phải là Nghiêm gia bọn họ sẽ không nhằm vào em như thế."
Hai người tình chàng ý thiếp, mọi người vui mừng hớn hở, thế nhưng tên nào đó trong góc phòng không chịu cô đơn, Keith rất tức giận, lúc đầu Đỗ Minh quỷ đoản mệnh kia ngoài ý muốn bỏ mình đã đủ ghê gớm, hai lão bất tử Đỗ gia kia vậy mà còn gắt gao mà canh chừng số lượng di sản không nhiều lắm của Đỗ Minh, hiện tại gã ta đã chết còn chưa tính, đáng hận nhất là bản thân mình còn phải trông coi một người chết qua cả đời.
Ông trời sao mà tàn nhẫn với bản thân mình, giữa lúc gã đang nghĩ như thế thì một điều tốt đã xảy ra, nghe nói Huyết Thần con hàng cao lớn thô kệch kia, bởi vì bị tra ra cải tạo gen nên bị bỏ tù, đây quả thực là cơ hội tốt trời ban, vốn dự định đến xem náo nhiệt thuận tiện kéo chút đồng cảm, dù sao cậu ta hiện tại ở trên người toàn bộ là vết nhơ căn bản không có sức phản bác.
Ở trên hội đồng bản thân mình đã nắm bắt cơ hội và ra tay nhanh chóng chính xác, kết quả lại cho đối phương bắt được cơ hội tự chứng minh trong sạch, Keith cảm thấy huyết khí toàn thân dâng lên, gã biết sau ngày hôm nay bản thân mình hoàn toàn đánh mất cơ hội tốt, không có lẽ sẽ thảm hại hơn, đến lúc đó toàn bộ trên quang võng cũng sẽ nói hai người này phu thê tình thâm, đồng sinh cộng tử, ở dưới tình hình như thế thì cách hành xử bản thân mình hôm nay sẽ buồn cười như một vai hề ngang ngược tàn ác.
Keith nhất thời hoảng sợ khi nghĩ đến điều này, gã không biết làm sao để cứu vãn, tốc độ tim đập càng lúc càng nhanh, gã cố gắng kiềm chế bản thân mình, nghĩ thầm thay vì bị người coi như một tên hề, không bằng làm một dẫn đường tình thâm, thì ngày hôm nay tất cả mọi chuyện toàn bộ đều là bởi vì bản thân mình quá yêu đối phương, cứ làm như vậy, không phải như mọi người thường nói, tình yêu sẽ khiến người ta phát điên sao.
Cứ làm như vậy, Keith biết miệng người đáng sợ, lúc này gã không chỉ nghĩ đến Nghiêm Hoa Miểu, gã còn đang nghĩ đến tương lai của mình, gã tuyệt đối không cho phép danh tiếng của mình để lại vết nhơ, bởi vì không có bất kỳ thế gia nào sẽ muốn một dẫn đường có vết nhơ, gã nhất định phải yêu quý tiếng tăm của bản thân mình, tuyệt đối không thể cho bất luận kẻ nào có cơ hội nghị luận phía sau.
Nói đến lại thật buồn cười, người tiếc rẻ tiếng tăm nhất lại không có mặt mũi nhất. Gã không muốn kiềm chế bản thân mình, mà chỉ nghĩ cách ngăn cản người khác biết mặt xấu xa của mình. Rõ ràng làm việc buồn nôn nhưng lại đang không ngừng giấu diếm, cho rằng như vậy bản thân mình liền bóng loáng sạch sẽ, lại không biết bản thân mình từ lâu đã mục nát từ gốc.
Keith đi tới trước mọi người nặn ra mấy giọt nước mắt, ầm một cái quỳ rạp xuống bên cạnh Nghiêm Hoa Miểu khóc lóc kể lể "Xin anh tha thứ cho em, tất cả điều em nói hôm nay chẳng qua là bởi vì em khó mà quên anh, em nhìn thấy anh tốt với cậu ta như vậy, em sinh lòng ghen tị, thật xin lỗi." Keith vừa khóc vừa lau nước mắt, chỉ là lúc này Huyết Thần có chút không kiên nhẫn, bản thân mình còn đang gấp trở về sưởi ấm với vợ con, hàng này chạy tới là làm gì, gây ngột ngạt sao?
Huyết Thần rất khó chịu, kéo tay Nghiêm Hoa Miểu chuẩn bị rời khỏi nơi thị phi, để cho một mình gã quỳ trên mặt đất diễn đi, tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Keith lại không muốn cô đơn, còn lại một mình cũng không phải là điều gã mong muốn, vì vậy gã quỳ xuống tiến lên trước một bước, giơ tay lên dùng sức nắm ống quần Nghiêm Hoa Miểu, trong miệng khóc lóc kể lể nổi khổ tương tư của bản thân mình, đặc biệt làm người ta buồn nôn.
Nghiêm Hoa Miểu quay đầu nhìn về phía đối phương vốn định một chân đá văng gã, mỗi lần nhìn thấy người này đều làm hắn khó chịu, nhưng mà hắn vừa mới chuẩn bị động thủ lại bị Huyết Thần đứng ở một bên ngăn cản, lính gác chủ động tấn công dẫn đường sẽ làm người lên án, cậu sẽ không để cho Nghiêm Hoa Miểu cõng loại nghị luận này trên lưng.
Thế nhưng dẫn đường tấn công dẫn đường thì sẽ không, nhất là lúc Huyết Thần nhìn thấy ngón áp út tay trái đối phương, càng kiên định cách làm này hơn, nghĩ đến đây Huyết Thần nhấc chân sạch sẽ lưu loát đạp gã đi ra ngoài.
===---0o0o0o0---===
---0o0o0o0---