EDITOR: RAIZEL
BETA: HUỲNH
"Điên rồi, điên thật rồi, chuyện này rốt cuộc là sao." Thủ trưởng của quân đóng tại tháp dẫn đường muốn nổ đom đóm mắt luôn rồi, mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay đều vượt ngoài khả năng hiểu biết của hắn, hắn đã đóng quân tại đây nhiều năm như vậy rồi nhưng chưa gặp tình huống như vậy bao giờ.
Nhìn vào màn hình, trên đó hiện lên mười mấy chiếc chiến hạm vũ trụ đang tiến gần nơi này, kẻ tới chắc chắn không có ý tốt, bọn chúng muốn có được những dẫn đường ở đây, nhưng đều kỳ lạ là đây là lần đầu tiên hắn thấy được trận tập kích có quy mô lớn như vậy.
Từng nghe nói bọn chúng đánh cướp những phi thuyền có dẫn đường để bắt những dẫn đường hoang dại, nhưng chưa từng nghe nói rằng bọn chúng lại dám ngang nhiên nhắm vào nơi có phòng ngự vững chắc nhất như tháp dẫn đường này.
"Gặp quỷ." Vị thủ trưởng đập mạnh lên bàn, cắn chặt răng: "Lưới phòng hộ đâu, vẫn không thể mở ra sao?"
"Đúng vậy thưa đại tá, lưới phòng ngự của chúng ta bị người ta cố tình phá hỏng, hiện tại vẫn đang sửa chữa." Một binh lính nhanh chóng trả lời.
"Thời gian?" Vị thủ trưởng ngẩng đầu, thở ra một hơi để bản thân có thể bình tĩnh lại, pháo của quân địch đã nhắm thẳng đến nơi này, các tướng sĩ không sợ chết, chết trên chiến trường là vinh quang của bọn họ, nhưng hiện tại bọn họ không thể chết, bọn họ ở đây là để bảo vệ những dẫn đường quý giá kia.
"Mười ba tiếng, xin hãy ra lệnh ạ." Binh lính kia đứng thẳng tắp, hai mắt kiên định, hắn biết thời gian không có nhiều, hy vọng cũng mỏng manh, hệ thống phòng ngự của bọn họ đã bị hư hỏng không nhỏ, đây hiển nhiên là do người bên mình làm ra.
Nhưng mặc kệ là ai, những tên khốn ngoài kia nhất định sẽ không chờ đến khi hệ thống phòng vệ được tu sửa xong mới tấn công. Bọn chúng chỉ biết nhân lúc cháy nhà hôi của, hiện tại bọn họ chỉ có thể vứt bỏ hệ thống phòng ngự, chạy ra ngoài kia liều mạng một phen, tranh thủ cho nhóm dẫn đường kia một chút thời gian để chạy trốn.
Chiến hạm đen ngòm trước mặt khiến người ta rợn cả da đầu, đối phương thực sự đã có chuẩn bị từ trước, mà binh lực phía ta thì ngược lại chưa bằng một nửa đối phương, liếc mắt một cái là có thể biết được thắng bại, trong lòng mọi người đều tự hiểu.
"Tập hợp tất cả dẫn đường lại, cũng gọi luôn đội hậu cần nữa, mở quyền hạn cho bọn họ sử dụng K92 mang tất cả dẫn đường rút lui, lập tức chấp hành." Vị thủ trưởng quân phòng vệ lập tức phân tích tình hình rồi đưa ra mệnh lệnh.
"Khốn nạn." Vị thủ trưởng vung tay hất văng tất cả văn kiện trên bàn xuống, hắn biết trong tháp nhất định có phản đồ, nếu không những tên khốn đó sao có thể biết rõ mà tìm đến tháp dẫn đường như vậy, cũng làm sao có thể nhân lúc lưới phòng hộ hỏng mà tấn công.
Được lắm, tốt nhất đừng để tao biết ai, nếu không, trong mắt vị thủ trưởng toát lên sự tàn nhẫn.
Cứ vậy, chẳng bao lâu sau toàn bộ dẫn đường trong tháp đã nhận được thông báo, có người hoảng sợ, có người thì không quan tâm, cũng có người lại vô cùng vui vẻ.
Đối với vài người kia thì ngày lành sắp tới rồi, chỉ cần thoái khỏi nơi này thì bọn họ sẽ được tự do, sẽ không bị đưa đến đế quốc thành vật trao đổi, sẽ không phải rời xa quê nhà nữa.
Vốn nghĩ mọi chuyện sẽ không có bất cứ cơ hội xoay chuyển nào nữa nhưng bọn họ lại không đoán được lại có một chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, một nhóm nhà thám hiểm (Cướp vũ trụ) chuyên đi bênh vực lẽ phải đồng ý sẽ dẫn bọn họ đi, giúp bọn họ thoát khỏi khốn cảnh, quả thực là vô cùng tốt bụng, bọn họ nghĩ vậy.
Nếu vị thủ trưởng kia mà nghe được tiếng lòng của những dẫn đường này thì chắc hộc máu mà chết mất, hắn cứ nghĩ phản đồ sẽ là một tên binh lính nào đó, lại không ngờ rằng những dẫn đường kia lợi dụng sự chậm trễ của các lính gác mà bắc cầu cho quân địch, đâm cho quân mình một nhát.
"Cầu trời cho những con người lương thiện đó hết thảy đều thuận lợi." Một dẫn đường chắp tay trước ngực mà cầu nguyện. "Hy vọng chúng ta có thể thoát khỏi khốn cảnh, mọi chuyện đều tốt đẹp." Một dẫn đường khác cũng cầu nguyện.
Một ngọn nến lặng lẽ cháy, ánh lửa ấm áp chiếu lên khuôn mặt của dẫn đường, vì không muốn các lính gác tìm thấy nên bọn họ tập trung trốn tại một chỗ kín đáo, hạ thấp độ tồn tại của bản thân, cùng nhau chờ đợi những người anh hùng (tử thần) hạ xuống.
Bạn sẽ vĩnh viễn không biết được đồng đội của bạn sẽ đào cái hố nào cho bạn nhảy xuống, một câu nói không phải của danh nhân nhưng lại là chân lý không thể nghi ngờ.
Huyết Thần nhìn chiếc chiếc cơ giáp K92 kia, chiếc cơ giáp này nổi tiếng 'máu loãng', nếu không phải do khả năng di chuyển linh hoạt thì đã trở thành đồ cổ từ lâu rồi.
"Không thể đổi cái khác sao?" Vốn dĩ cõi lòng Huyết Thần tràn ngập mong chờ, nhưng hiện tại tâm tình của cậu giống như một chiến sĩ lên chiến trường mong mỏi một con ngựa tốt nhưng cuối cùng thì lại nhận được một con lừa kéo xe vậy, sau đó tên dắt lừa còn đưa dây cương cho mình và nói: "Người anh em không cần phải lo, tôi sẽ chăm sóc tốt cho vợ cậu."
Ngươi muốn chăm sóc vợ ta á, nếu không phải tại ngươi thì ta đã không chết rồi, gan đau, thân đau, toàn thân đều đau, chỗ nào cũng đau, không chỗ nào không đau cả.
"Mau lên đi, không có thời gian kén chọn đâu." Một binh lính cho rằng Huyết Thần chê bai bề ngoài của chiếc cơ giáp này, hắn không biết rằng bản thân đang định mang một nhân vật nguy hiểm cỡ nào bay về phía sao trời, thời gian gấp rút không cho phép hắn suy nghĩ được nhiều như vậy, hắn nắm chặt lấy Huyết Thần rồi lập tức nhảy lên cơ giáp.
Huyết Thần không thể làm gì khác chỉ có thể chấp nhận, quả nhiên là chỉ nên trông cậy vào bản thân thôi, cho dù trước đây cậu chưa từng điều khiển chiếc cơ giáp nào cà tàng như vậy nhưng cậu tự tin có thể giải quyết được vấn đề trước khi nó báo hỏng.
Không sai, ngay từ đầu Huyết Thần đã không tính để chiếc cơ giáp này còn cơ hội sử dụng lần nữa, càng không định để những binh lính này điều khiển nó.
Nhìn dáng vẻ vội vàng của những người này thì Huyết Thần cũng đoán được đại khái chuyện gì đã xảy ra, chỉ là cậu không biết là rốt cuộc vì sao khi rơi vào tình huống như vậy thì vị thủ trưởng chỉ huy của nơi này lại không trực tiếp nổ súng bắn trả mà lựa chọn cho người mang những dẫn đường này đi trước.
Từ việc lựa chọn chiếc cơ giáp này cho thấy đầu óc của vị thủ trưởng này vẫn vô cùng tỉnh táo, cơ giáp K92 này là sự lựa chọn phù hợp nhất cho các dẫn đường có thân thể gầy yếu, còn những cơ giáp gây áp lực khá lớn sẽ khiến những dẫn đường này chịu thương tổn khó mà chữa trị được.
Hơn nữa loại cơ giáp này nổi tiếng cà tàng, không sai, đây chính là ưu điểm, chính điều này khiến đối phương phải vô cùng cẩn thận khi tấn công, bởi chỉ cần một phát pháo là có thể khiến nó thành một đống nát vụn, mà các dẫn đường đã chết thì không còn giá trị với bọn chúng.
Bởi vì thời gian không cho phép nên bọn họ chỉ có thể chọn nó, tính toán làm sao có thể làm giảm khả năng tổn thương xuống thấp nhất có thể. Nhìn vài tay của những binh lính kia không hề có những vết chai, Huyết Thần đoán được những binh sĩ ở đây đều chỉ là lính hậu cần hoặc văn chức.
Và thực tế là Huyết Thần đã đoán đúng, bởi vì lực lượng có hạn, những binh sĩ có khả năng chiến đấu đều được phái đi nghênh địch, việc đưa những dẫn đường đi chỉ có thể giao cho phía hậu cần, tương quan lực lượng hai bên cách biệt quá xa, bọn họ thực sự không thể phân thân được.
Mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay, một binh lính có thể nghe thấy rõ tiếng tim mình đập, từng tiếng thình thịch vang vọng bên tai, vươn tay lau đi những giọt mồ hôi không hề tồn tại trên trán, làm một văn chức thực sự hắn không biết phải giải quyết tình huống này như thế nào.
Sẽ chết sao? Chết trên chiến trường. Hắn tự hỏi lòng mình, hắn biết như vậy quá nhụt trí nhưng lại không thể ngăn bản thân tự hỏi. Không, chúng ta nhất định sẽ sống sót, nhất định là vậy, hắn tự an ủi như vậy nhưng thân thể vẫn run rẩy không ngừng.
"Thời gian dự tính xuất phát còn 10, 9, 8..." Huyết Thần thở dài một hơi, cậu vươn tay đè lên vai người lính kia, nhìn thẳng hai mắt hắn: "Không sao, còn có tôi ở đây."
Huyết Thần tự tin bản thân sẽ không đến mức chết tại đây, tuy chưa từng điểu khiển qua nhưng một đám ất ơ còn có thể làm được thì có gì mà cậu, một thợ săn tiền thưởng hàng đầu lại không làm được.
Hiện tại chỉ có một điều duy nhất mà cậu băn khoăn chính là chiếc cơ giáp này có thể chịu đựng được cường độ điều khiển nào, làm sao để có thể an toàn hạ cánh trước khi chơi hỏng chiếc cơ giáp này.
Bên tai truyền đến tiếng an ủi, cùng lúc là lòng bàn tay ấm áp đáp lên vai khiến cho binh lính kia cuộn trào cảm xúc mà lệ nóng quanh tròng, quả nhiên các dẫn đường đều vô cùng dịu dàng, đúng là tốt bụng, quả nhiên họ chính là các thiên sứ mà.
Thiên sứ? Chẳng bao lâu nữa binh lính này sẽ hiểu như thế nào là bị hiện thực vả mặt, sẽ biết tiếng chát đó có bao nhiêu là oan nghiệt, muốn gặp thiên sứ á, vậy thì lên thiên đường mà gặp.
Có Huyết Thần "cổ vũ" khiến cho binh sĩ kia tự tin hơn rất nhiều, trên phi thuyền còn có dẫn đường, mình không thể khiến cậu ấy thất vọng được, không thể để cậu ấy gặp nguy hiểm được, hắn sẽ dùng cả tính mạng mình, đánh cược hết thảy để bảo vệ cậu ấy, dũng khí hừng hực như đang nhồi nhét đầy lồng ngực của hắn vậy.
"3, 2, 1 xuất phát." Cơ giáp bay lên theo lập trình, thân thể người binh sĩ ngả về sau theo quán tính, sắc mặt cũng trở nên khó coi, đây không phải lần đầu hắn điều khiển cơ giáp nhưng khác với nhưng khác với những lần trước, lần này một tay cán bộ hậu cần như hắn phải trực tiếp nghênh đón lửa đạn của địch.
Huyết Thần ngồi ở phía xa, vắt chân ngồi nhìn sườn mặt đang nhễ nhại mồ hôi của hắn, quả nhiên là quá trẻ tuổi sao?
Cậu cũng quên mất rằng ở tuổi của người này thì cậu đã sớm trở thành thiếu tá của đế quốc rồi, xung phong nơi tiền tuyến, tiến vào lòng địch, từng bước đều như đang đi trên lưỡi đao, ra vào như trốn không người, là một vũ khí sắc bén, là thần binh tuyệt thế.
Vượt qua bầu khí quyển kia chính là một mảng sao trời, những thiên thạch ngoài không gian đang thảnh thơi du đãng, mặc kệ ngoài kia có là chiến trận khốc liệt cỡ nào thì cảnh tượng sao trời kệ cận đến mức có thể vươn tay là bắt được này vẫn khiến người ta mê mang, cũng là cảnh tượng mà các binh sĩ hậu cận ít khi có thể nhìn thấy.
Không đợi bọn họ phản ứng lại thì đã có bảy chiếc cơ giáp tiến lại đây, hương vị của khói súng cũng theo đó bay tới nơi này, họng súng đã nhắm đến đây.
"Nguy hiểm, chúng ta bị định vị mục tiêu." Máy móc lạnh băng gọi lại hồn cho binh lính, hiện tại không phải thời điểm để ngẩn người. Ưu điểm nhanh nhẹn của cơ giáp K92 hiện tại được phát huy một cách tối đa để di chuyển và né tránh, tuy sườn cơ giáp không linh hoạt nhưng hoạt động vô cùng trơn tru không phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Hiện tại, cơ giáp đang dừng lại ở giữa không trung và bị quân địch vây quanh từ trên xuống dưới, mọi đường thoát thân đều bị chặn lại, ngón tay của binh sĩ kia đã cứng đờ, nếu bị bắt lại thì coi như xong, đám cướp vũ trũ không có thứ gọi là lòng đồng cảm, bọn họ cũng không có thứ gọi là ưu đãi dành cho tù binh.
Huyết Thần vẫn ngồi cúi đầu nghịch ngón tay giống như mọi chuyện diễn ra trước mắt không hề liên quan đến cậu, giống như cậu chỉ là kẻ qua đường.
"Chúng tôi sẽ mở ra một đường, ngươi theo đó mà chạy." Quân ta thấy được tình huống ở đây thì lập tức tới chi viện, thêm ba chiếc cơ giáp nữa gia nhập cuộc chiến, nháy mắt nơi này đã khói lửa ngập trời.
Người binh sĩ lướt nhẹ ngón tay trên bàn điều khiển, hô hấp cũng ngày càng hỗn loạn, mặt mũi đỏ bùng, gân xanh hiển hiện. "Bang" cơ giáp chấn động nhẹ một cái, Huyết Thần cũng ngừng đùa nghịch ngón tay mà đứng dậy, tiến đến và giữ chặt cánh tay của binh sĩ kia.
Đột nhiên bị cản lại khiến cho binh sĩ sửng sốt, hắn quay đầu lại thì chỉ thấy vị dẫn đường xa lạ có con ngươi rực rỡ như lửa thiêu đốt kia. Thân thể bị cưỡng chễ kéo ra, sau đó là một bóng dáng lướt qua, tính huống gì thế này, đến khi hắn hoàn hồn lại mới nhận ra là bản thân đã bị ném đến vị trí vốn là của dẫn đường kia rồi.
Hắn vừa định giãy giụa thì lại nghe được vị dẫn đường kia lên tiếng: "Ngoan, làm tốt lắm." Sau đó thì thân thể cũng theo quán tính mà đập mạnh về phía sau, xương cốt trên người như muốn rụng rời từng mảnh, chiếc cơ giáp này đã dùng toàn bộ khả năng để gia tốc, trong nháy mắt đã vọt đi, xuyên qua khe hở giữa chiến trường.
Hai bên bỗng dưng ngừng tấn công, trên mặt ai cũng là biểu tình không thể tin nổi: "Vừa rồi hình như có cái gì đó vụt qua thì phải." Một người khác cũng mở miệng: "Giống như có một tia sáng thì phải."
"Đúng vậy, một tia sáng.", "Không phải, hiện tại nghe ta, tránh mau." Lời vừa nói xong thì cũng đã muộn rồi, một tia laser xuyên qua cơ giáp của hai người, xuyên thủng thành một cái động, khoang điều khiển bị đốt thành tro bụi, người bên trong cũng không còn cơ hội hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
←Chương trước: Chương 04: CHÍNH LÀ BỆNH VIỆN TÂM THẦN←
→Chương sau: Chương 06: THẤU HIỂU KẺ ĐIÊN→