EDITOR: RAIZEL
BETA: ROSALINE
Xung quanh tràn đầy âm thanh hỗn loạn, ý thức của Huyết Thần ngưng đọng lại, sự vận động của không thời gian cũng dường như không thể kéo lại được ý thức của người này khỏi sự trầm tư vậy, cậu dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn, trong đầu đang suy nghĩ đến từng lời nói và hành động của Nghiêm Hoa Miểu sáng nay, thanh âm của trực giác cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu, nó nói cho cậu biết rằng Nghiêm Hoa Miểu đang có gì đó giấu cậu, nhưng rốt cuộc thì hắn đang che giấu điều gì, có gì không thể cho cậu biết chứ?
Huyết Thần ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhưng sau đó lại phát hiện ra tầm mắt của mọi người đang tập chung trên người mình, tình huống gì thế này, sao mọi người tự nhiên nhìn cậu vậy, cậu đảo mắt qua mọi người một lượt, nhưng trên mặt những người này không có chữ, chỉ nhìn không thì đương nhiên chẳng thấy được gì rồi.
“Bạn học Huyết Thần, mời em đọc diễn cảm nội dung trang 185, về việc phối hợp giữa lính gác và dẫn đường.” Một câu nói đã khiến Huyết Thần tỉnh táo lại, cậu nhìn xung quanh một lượt mới nhận ra đây là Học viện dẫn đường, tiết này là tiết thứ ba học về việc dẫn đường trấn an lính gác, vì sao lại là tiết thứ ba thì đó là bởi Huyết Thần căn bản không có để ý trong suốt hai tiết trước đó, tình huống hiện tại thực sự khiến người ta tức cười mà, Huyết Thần giựt giựt khóe miệng.
Cậu đứng lên và chỉnh lại cuốn sách điện tử từ đầu tiết đến cuối tiết không thay đổi này, để cho nội dung trên sách trùng với tiết đang học, nhìn quanh không thấy ai để ý thì Huyết Thần mới bắt đầu đọc những dòng nội dung xa lạ này, giọng đọc nam tính vang lên trong lớp học, lớp học cũng khôi phục trật tự, ít nhất có vẻ là như vậy, nếu như không có câu cuối cùng của giảng viên thì chuyện này chỉ là một nốt nhạc đệm nho nhỏ, giảng viên ấy nói: “Bạn học Huyết Thần, mời em đến đến văn phòng một chuyến.”
Nghe được những lời này, cho dù Huyết Thần có không muốn đến đâu cũng chẳng ích gì, cậu chỉ có thể kéo lê thân thể bước từng bước nặng nề theo phía sau. Khi đi qua Văn Khải thì y hất đầu lên hừ lạnh một cái, mà tên béo tay đang cầm gói đồ ăn vặt đứng cạnh y cũng bắt chước hừ lạnh một tiếng.
Văn Khải mở miệng nói: “Ngài Huyết Thần thật là vinh quang ha, có vẻ như mày còn chưa biết Nghiêm thiếu tướng Nghiêm Hoa Miểu trước đây đã từng có một dẫn đường nhỉ, cho nên mày đừng có tưởng leo lên được cành cao thì không cần phải lo lắng nữa, mày cũng nên tự xem lại bản thân là cái dạng gì đi chứ.” Văn Khải còn chưa có quên chính là người này đã hại y bị toàn bộ lính gác của học viên lính gác tránh như tránh tà.
Huyết Thần sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên cậu nghe được chuyện trước đây Nghiêm Hoa Miểu từng có một dẫn đường, “Yên tâm, tao biết rất rõ dáng vẻ của bản thân, chuyện về Nghiêm Hoa Miểu mà mày nói đúng là tao không biết, vậy nên cảm ơn đã nói nha.” Huyết Thần cũng không đến mức chỉ vì mấy câu nói này mà trở nên dao động, càng không vì tên này làm ra vẻ mà tức giận, nếu thực sự muốn ra tay với Văn Khải thì so với đứng đó móc mỉa thì cậu có cả ngàn vạn cách hiệu quả hơn nhiều, cần gì lãng phí miệng lưỡi ở đây cơ chứ.
Tên mập mạp bên cạnh cũng hùa theo: “Chút nữa tao cũng đến văn phòng nè, đợi đến lúc đó tao sẽ mở to mắt ra nhìn xem bạn học Huyết Thần còn có thể oai phong cỡ nào.” Huyết Thần trợn mắt mở miệng nói: “Không cần đợi đến lát nữa đâu, hiện tại mày cũng có thể đi cùng tao, xem ăn vụng trong giờ thì sẽ bị xử lý thế nào.” Sắc mặt tên mập mạp trắng bệch, không phải tên này suốt tiết đều làm việc riêng sao? Sao cậu ta lại biết mình ăn vụng trong giờ cơ chứ, sao lại biết lát nữa mình cũng phải lên văn phòng, bị Huyết Thần dẫm cho một cú đau, mặt tên béo lúc này nhưng cắn phải mướp đắng, mím môi cúi đầu như cái xác không hôn mà đi theo phía sâu Huyết Thần.
Huyết Thần ngửa đầu thầm than thế sự vô thường, ngày nào còn nhìn lên bầu trời sao mà vẽ ra khung cảnh tương lai mỹ lệ, nhưng cho dù trí tưởng tượng có phong phú đến đâu thì cậu cũng không ngờ có ngày bản rớt xuống thảm cảnh này, cũng càng không thể nghĩ tới bản thân lưu lạc đến mức phải đi học cùng mấy tên nhóc con này, lại còn cùng đám nhóc đi nghe kiểm điểm, thực sự mất hết mặt mũi mà.
Kéo thân thể nặng nề bước qua hành lang, cả hàng ánh mắt chăm chú nhìn vào, biển người hai bên hành lang đều tụm năm tụm bảy thì thầm to nhỏ về Huyết Thần, tin tức của học viện dẫn đường không linh động bằng học viện lính gác, đương nhiên là cho dù bọn họ có biết cũng sẽ chẳng suy nghĩ gì nhiều, thứ duy nhất mà bọn họ biết là Huyết Thần đánh thắng được lính gác, và lính gác xứng đôi với Huyết Thần là người thừa kế của Nghiêm gia —— Thiếu tướng Nghiêm Hoa Miểu.
Mặc kệ là bọn họ nghĩ gì hay đoán gì thì lúc này Huyết Thần chỉ đang nghĩ đến mấy câu nói của Văn Khải, tuy Huyết Thần sẽ không vì mấy câu nói kia mà hoài nghi tình cảm của Nghiêm Hoa Miểu nhưng cậu thực sự lo lắng cho tình huống của Nghiêm Hoa Miểu, liệu vợ của mình có bị khi dễ không, hay là bị lừa rồi, liệu có khóc thầm trong đêm khuya hay không, liệu có… Không thể không nói khả năng hoang tưởng của hai con người này thật vi diệu.
Tuy Huyết Thần đã cố kéo lê từng bước một cách chậm chạp nhất có thể rồi nhưng cuối cùng thì vẫn phải đến nơi, cậu giơ tay gõ cửa, tiếp đó xoay người bước vào phòng, chỉ thấy ngoài giảng viên của cậu còn có hiệu trưởng của hai học viện cùng với giảng viên môn đấu vật đứng ở đó. Sao lại thành tam đường hội thẩm thế này? Huyết Thần có chút không biết làm sao, chỉ có thể tìm một góc tường mà giấu mình đi.
Nhưng mọi chuyện sẽ như ý cậu sao, đương nhiên những người ở đây đều nhìn thấy cậu, hiệu trưởng của học viện lính gác còn cười ý bảo cậu tới gần chút, nhưng Huyết Thần nhìn thấy rõ ràng trên gương mặt kia hiện rõ hai chữ gian trá, đột nhiên trái tim bắt đầu gia tốc.
Vị giảng viên kia hết nhìn Huyết Thần rồi lại quay qua nhìn bạn học mập mạp kia, tay cầm bút cũng dừng lại, tên béo đứng phía sau đẩy đẩy Huyết Thần, thân thể Huyết Thần không nghe lời mà tiến lên phía trước một chút, nhưng chỉ trong giây lát cậu đã phản ứng lại, né cái đẩy của tên kia, lui về sau vài bước.
Thấy cậu không muốn tiến lên, giảng viên có chút tức giận, chỉ vào Huyết Thần nói: “Bạn học Huyết Thần, mau lại đây.” Huyết Thần nghe thấy lời này thì muốn phát điên luôn, cậu quay người cho tên béo một ánh mắt tràn ngập sát ý khiến tên béo phải giật mình.
Cậu chậm rãi bước đến trước vị giảng viên đang cúi đầu: “Vấn đề của em rất nghiêm trọng, không chỉ đơn giản là việc em không tập trung trong giờ học, tôi muốn em giải thích một chút về bài thi này.” Huyết Thần nhìn bài thi trắng tinh không có nổi một chữ, à nói vậy cũng không đúng, trên đó ít nhất vẫn còn hai chữ “Huyết Thần’ to đùng, đơn giản chính là ngoài tên cậu thì thì bài thi chẳng có nổi một chữ nào cả.
“Giữa dẫn đường và lính gác có sự liên kết với nhau, bọn họ phải phối hợp với nhau mới có thể tung hoành giữa chiến trường, dẫn đường mà không có lính gác sẽ không thể trở thành một thể hoàn hảo, và ngược lại cũng vậy, em hiểu chứ? Mà sự trấn an của dẫn đường vô cùng quan trọng với lính gác, nếu em cảm thấy môn học này không quan trọng thì em đã sai rồi.” Vị giảng viên nói.
Đối với những lời nói này Huyết Thần rất là đồng tình, thấy bộ dáng khiêm tốn học hỏi của cậu khiến giảng viên rất vừa lòng với thành quả dạy dỗ của mình: “Vậy đi, tôi hy vọng lần sau em sẽ chú tâm vào môn học này hơn.” Huyết Thần nghe được những lời này thì lập tức gật đầu tỏ thái độ, môn này rất quan trọng với cậu, nếu không nghiêm túc học thì sẽ chẳng ai dạy cậu cách tiến hành trấn an, chẳng ai dạy cậu cách lấy lòng vợ, nếu phải đưa ra một người không thể đắc tội thì chính là giảng viên của môn này.
“Vâng ạ, em nhất định sẽ chú tâm, bởi vì môn này vô cùng quan trọng với em, em vừa mới xác định quan hệ với một lính gác, hiện tại đang trong giai đoạn phát triển quan hệ, vậy tiếp theo nên làm thế nào ạ?” Huyết Thần nằm bò lên bàn, hai mắt lấp lánh, cậu thực sự cần một người tham mưu thật ưu tú, nhưng có vẻ như cậu đã tìm nhầm người.
Giảng viên dùng ngón tay day cái chán đang nổi cả đống gan xanh, sau đó vươn tay chỉ thẳng ra ngoài cửa: “Tiết học của tôi là về trấn an tinh thần chứ không phải yêu đương, cút ngay!” Huyết Thần co rụt người lại tránh xa, hung dữ quá đi, sau khi rời khỏi văn phòng cậu phải xoa nhẹ trái tim bé bỏng thì mới bình tĩnh lại được.
Đóng của lại một lúc thì Huyết Thần quay đầu vào nhìn tên béo đang bị dạy dỗ bên trong, cậu lén làm một động tác bằng tay, ý bảo ta té trước đây, ngươi cứ tự nhiên, tên béo đang bị dạy dỗ trong đó cũng trợn tròn mắt hung hăng liếc Huyết Thần một cái, nhưng lại thấy người này phủi mông chạy mất, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.
Hai hiệu trưởng liếc mắt nhìn nhau một cái, hiệu trưởng học viện lính gác mở lời trước: “Tôi cảm thấy bạn học Huyết Thần có vẻ rất thích hợp.” Hiệu trưởng học viện dẫn đường có hơi đau đầu “Tôi cảm thấy cậu ấy không thể gánh vác việc học của cả hai học viện, tôi biết là mấy người rất cần dẫn đường có thể tham gia chiến trường nhưng dù sao cậu ấy cũng chỉ là một đứa trẻ, tôi cảm thấy việc để cậu ấy tiếp xúc quá sớm với máu tươi và tử vong là không ổn.” Hiệu trưởng học viện dẫn đường vuốt râu lo lắng.
Huyết Thần ở ngoài cửa không biết rằng vận mệnh của cậu sắp thay đổi, có điều co dù có biết thì cậu cũng sẽ chẳng lấy làm hứng thú, cái gọi là sinh tử cậu đã trải qua quá nhiều rồi, đối với những gì diễn ra trong cánh của cậu chỉ muốn nói: “Bà già hung dữ như vậy còn có người lấy, xem ra cậu không lo không ai thèm rồi.”
Huyết Thần đi xuyên qua hành lang đến tận khu vực vườn trường, cậu còn chưa quên còn một chuyện phải xử lý, cậu phải tìm hiểu nhiều hơn về việc Nghiêm Hoa Miểu từng có dẫn đường, cho dù là hiện tại hay sau này, nếu tùy tiện ra tay trong khi không nắm về đối thủ thì chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình.
Mà hiện tại cậu cần một người biết rõ nội tình, suy đi nghĩ lại thì cậu cảm thấy Văn Khải có vẻ là lựa chọn tốt nhất, tuy rằng y sẽ không dễ dàng phối hợp nhưng sẽ luôn có biện pháp vừa đe dọa vừa dụ dỗ, Huyết Thần cảm thấy miệng y cũng không phải loại khó cạy mở.
Trong lúc đó Văn Khải giống như mọi ngày đi đến khu vực vườn trường, lúc này y còn chưa ý thức được tai họa sắp giáng xuống người mình, thấy con mồi đã xuất hiện trong tầm ngắm, Huyết Thần phi người xuống, nhanh tay che mắt bịt miệng y lại kéo vào một góc, tốc độ sét đánh này cho dù là dẫn đường hay lính gác đều khó lòng phát hiện được.
Đợi đến chốn không người Huyết Thần mới buông Văn Khải đang giãy giụa ra, lúc này sắc mặt y đã trắng bệch, vừa buông tay ra là y lập tức ngồi sụp xuống đất thở dốc không ngừng, sau khi lồng ngực phập phồng dữ dội trở lại bình thường mới ngước lên nhìn về phía Huyết Thần.
“Là mày!” Văn Khải mở miệng, gương mặt quen thuộc khiến y lấy lại được một chút dũng khí: “Mày muốn làm gì? Tao nói cho mày biết, lính gác xứng đôi của tao ở cách đây không xa, nếu mày dám…” Huyết Thần phất tay ngắt lời y: “Không cần phiền phức vậy đâu, tao chỉ hỏi mày vài việc, về dẫn đường trước đây của Nghiêm Hoa Miểu.”
Nghe thấy lời này thì Văn Khải lập tức ưỡn ngực, giọng điệu chua chát nói: “Ái chà, tới cầu xin tao giúp à, nhưng dựa vào đâu mà ta phải nói với mày?” Huyết Thần thấy y nói vậy thì cười khẽ: “Bằng việc mày sẽ không muốn bị đánh, chuyện lần trước tao mới tính sổ với mấy tên lính gác, còn chưa tính với tên đầu sỏ gây tội là mày đâu.” Văn Khải nghe xong thì định mở miệng đòi gọi lính gác của mình tới, tuy chỉ là một tên vô dụng nhưng gọi tới làm màu cũng đỡ hơn một chút.
Huyết Thần cũng không ngăn cản hành động này của y, ngược lại còn nói: “Cần tao gọi hộ không, dù sao thì đánh một tên cũng là đánh, đánh hai tên cũng là đánh, nếu đánh cả hai cùng lúc có khi lại chỉ cần viết bản kiểm điểm một lần, chỉ có điều bọn mày sẽ phải làm một đôi uyên ương trong viện thôi, nhưng mày phải nghĩ cho kỹ xem có đáng giá hay không đấy.” Thấy Huyết Thần kiên quyết, Văn Khải suy nghĩ một chút mà muốn vã mồ hôi hột, hiện tại cho dù không muốn đến đâu cũng chỉ có thể mở miệng: “Mày muốn biết cái gì, tao sẽ nói hết.”
Có được tin tức mà mình muốn khiến Huyết Thần rất hài lòng, vừa đúng lúc máy truyền tin đổ chuông, Huyết Thần cúi đầu đọc tin nhắn được gửi tới, trên đó chỉ có một dòng chữ ngắn gọn: ‘Tôi cùng lính gác của tôi.”, kèm theo đó là 2 bức ảnh có bối cảnh là một quán cà phê, trong ảnh là hai người đang ngồi với nhau, là Nghiêm Hoa Miểu cùng một thiếu niên gầy nhỏ.
Đây rõ ràng là tuyên chiến, nhưng Huyết Thần cũng không tức giận, không đau lòng, điều duy nhất mà cậu nghĩ đến lúc này đó chính là ____ hai tên thụ ở bên nhau sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.
——
[Editor: Ờ, Ờm… tóm lại là bé Thần luôn nghĩ mình là công, vậy thôi…]
===—0o0o0o0—===