EDITOR: RAIZEL
BETA: ROSALINE
Huyết Thần cảm thấy hôm nay thực xui tận mạng rồi, nhưng Nghiêm Hoa Miểu đã mở miệng thì cậu không thể không nói, chỉ có thể ai oán liếc nhìn hắn một cái, nhưng chỉ đổi lại được sự thờ ơ, có Nghiêm Hoa Miểu chống lưng khiến mọi người càng thêm sôi nổi ồn ào, Huyết Thần chỉ đành thờ dài một cái rồi ngồi xuống giữa mọi người, mạch não cũng bắt đầu nhảy sổ, mở miệng nói: “Nhất định phải nói sao?”
“Nói đi.” Mọi người vui vẻ cười nói, chỉ để cho mỗi Huyết Thần một mình mơ hồ mờ mịt, nhìn về phía Nghiêm Hoa Miểu chỉ thấy được ngọn lửa trại chiếu sáng nửa khuôn mặt hắn, khóe mắt còn mang theo ý cười nhè nhẹ, tuy không rõ ràng lắm nhưng có lẽ bởi vì từng trấn an tinh thần nên Huyết Thần mẫn cảm hơn với việc cảm xúc biến đổi của người này, Huyết Thần xoay đầu, trong lòng cũng thả lỏng hơn, thôi thì nhắm mắt mà kể chuyện tìm vui cho mấy tên nhóc thốii tha này vậy.
“Được rồi, nói thì nói, cũng chẳng phải chuyện gì không thể kể với người khác.” Huyết Thần móc ra một điếu thuốc, vừa định châm lên thì lại bị ngón tay Nghiêm Hoa Miểu vươn tới bóp chặt điếu thuốc, Huyết Thần sửng sốt chốc lát nhưng cũng để mặc cho Nghiêm Hoa Miểu lấy mất điếu thuốc. “Không tốt.” Nghiêm Hoa Miểu mở miệng nói, Huyết Thần không cam lòng nhìn chằm chằm hắn một lúc nhưng lại thấy hắn chẳng có chút nao núng nào. “Được rồi, nghe anh.” Huyết Thần thầm nghĩ quả nhiên vợ là người luôn có quyền bắt chồng cai rượu bỏ thuốc, cậu cúi người lại gần hắn rồi mổ nhẹ một cái bên khóe miệng hắn, thành công khiến sắc mặt đối phương thay đổi, trong lòng tự nhiên sinh ra một loại cảm giác khoái trá khi trả thù thành công.
Nghiêm Hoa Miểu nhìn Huyết Thần vì thực hiện thành công mưu đồ mà cười kia, cảm thấy thực sự là tình tình như trẻ con vậy, vươn tay vuốt mượt những sợi tóc rối bời của cậu, lại thấy cậu ngọ nguậy không vui: “Đừng có sờ.” Huyết Thần oán giận nói, nhưng Nghiêm Hoa Miểu lại mặc kệ, còn vòng một tay ra phía sau vỗ về lưng cậu, để Huyết Thần dựa trên vai hắn, người bên cạnh vùng vằng muốn thoát ra nhưng đương nhiên là hắn không có cậu cơ hội đó, Huyết Thần thấy vậy dường như có chút giận dữ mà quay đầu sang hướng khác, thích thì cứ sờ đi, dù sao cũng chẳng hại gì đến mình cả.
“Giận à?”
“Không có.” Huyết Thần trả lời, “Điêu làm cún con.(*)” Nghiêm Hoa Miểu vừa nói vừa vươn tay chọc chọc mặt Huyết Thần, xong lại cảm thấy đầu ngón tay đau sót, cúi đầu thì thấy mặt Huyết Thần tràn đầy sự khiêu khích còn đầu ngón tay của hắn đang bị cậu cắn thật mạnh, Nghiêm Hoa Miểu lắc đầu vươn một tay khác nhéo lên mặt Huyết Thần một cái nhanh như chớp. Huyết Thần ăn đau đành buông lỏng miệng theo bản năng, Nghiêm Hoa Miểu rụt ngón trỏ lại, nhìn thấy trên đầu ngón tay của mình có một dấu răng rất rõ ràng, lắc nhẹ cho cổ tay một chút, ở dưới lớp tay áo bị che khuất, hắn nhẹ nhàng vuốt ve dấu răng kia.
*Câu gốc là 胡说像一只鼓起的河豚, dịch word by word thì là “Nói càn (thì) giống một con cá nóc phình hơi.
Buco hơi khó chịu trong lòng, chẳng lẽ đây chính là bạo kích cho chó độc thân sao, gương mắt nhìn Phong Lam cầu chút an ủi nhưng lại chỉ nhận được ánh mắt xem thường của Phong Lam, tôi là dẫn đường đương nhiên không lo ế, chỉ có lính gác mấy người mới là chó độc thân thôi, ngẩng đầu lên nhìn đông đảo lính gác phía sau, các lính gác đều run rẩy tỏ vẻ trái tim nhỏ bé của bọn họ đã phải chịu mười ngàn thanh kiếm đâm xuyên tim.
“Nói đi, không phải đang muốn nói chuyện về mối tình đầu sao?” Sao các người lại bắt đầu hợp sức công kích tôi rồi, sau khi nghe lời này thì Huyết Thần mới lấy lại tinh thần, Nghiêm Hoa Miểu liếc Buco một cái, hắn cảm thấy người này thực sự là quá thiếu rèn luyện, chờ có cơ hội nhất định phải đá anh ta ra ngoài rèn luyện cho thật tốt. Buco không thấy được sắc mặt của Nghiêm Hoa Miểu nhưng Phong Lam thì thấy vô cùng rõ, nhưng anh lúc này chỉ đang chờ xem tên nhóc xui xẻo này gặp nạn thôi, tình bạn gì đó ở lúc này đều là phù du ấy mà.
Thấy ánh mắt mọi người lại lần nữa dồn vào người mình, Huyết Thần biết e là trốn không thoát rồi nên chỉ có thể nhận mệnh mà bắt đầu nói: “Là chuyện rất lâu về trước, khi đó tôi còn ở hành tinh bỏ hoang, ở chỗ đó của chúng tôi có một đóa sen trắng rất nổi tiếng, lúc ấy tên trùm ở chỗ chúng tôi chỉ nhìn một lần đã bị hút mất hồn rồi, trong một lần say rượu tôi còn khoác lác với đám đàn em là nhất định sẽ theo đuổi được y.”
“Sau đó thì cậu không sợ cường quyền mà vung đao cướp người à.” Bocu bổ sung, Huyết Thần trừng anh ta một cái rồi nói tiếp: “Sau đó bởi vì mồm thối mà bị trùm bao tải tẩn cho một trận, đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất đời tôi, ai mà không có một thời thiếu niên kinh cuồng cơ chứ.” Huyết Thần mở miệng nói, vừa liếc Buco một cái, Buco vẫn có chút không cam lòng: “Sao đó cậu bí mật tính toán cách báo thù, chọn dùng não thay cơ bắp, cuối cùng một kích đắc thủ, chiếm chọn được tim mỹ nhân, trở thành kẻ chiến thắng nhân sinh?”
Nghiêm Hoa Miểu gương đôi mắt căm giận nhìn anh ta, hắn cảm thấy người này sống đúng là lãng phí không khí, tuy Buco là một kẻ không có mắt nhìn nhưng bản năng sinh tồn thì vẫn có, anh ta vừa rụt cổ lại vừa lùi lại mấy bước giống như muốn giấu bản thân ở nơi tối tăm không ai thấy, cũng chẳng dám mở miệng nữa, anh sợ nói thêm câu nữa thì sếp sẽ cắt lưỡi anh ta mất, nhưng thực ra thì Nghiêm Hoa Miểu lại đang nghĩ làm sao chơi chết anh ta cơ. Thấy Buco sắp bị thịt tới nơi thì thành viên trong đội mới vội vàng đứng ra giảng hòa: “Sau đó… sau đó cậu phát hiện ra y không giống như trong tưởng tượng, lại từ từ phát hiện ra y tiếp cận cậu là có âm mưu, tiếp sau đó là đến đoạn cậu thành công thoát khỏi y đúng không?”
Nghiêm Hoa Miểu gật đầu, hắn khá là vừa lòng với kết cục như vậy, hắn quay đầu nhìn về phía Huyết Thần muốn nhận được câu trả lời công nhận của cậu nhưng lại thấy cậu xoa xoa chân mày, trí tưởng tượng của những người này cũng phong phú quá rồi đấy, Huyết Thần không biết nói gì luôn, chỉ có thể tiếp tục kể: “Thực ra không có máu chó vậy đâu, mọi chuyện đều rất tự nhiên, tự nhiên đến mức thuận lý thành chương.” Nhưng thuận lý thành chương của Huyết Thần lại chẳng giống của người khác chút nào.
“Vậy là cậu đợi đến khi có được người rồi thì lại đá người ta à?” Buco lại tiếp tục công cuộc tìm chết, Nghiêm Hoa Miểu dùng ánh mắt sắc bén như sắp hóa thành thực thể thành công khiến anh ta ngừng làm nhảm linh tinh, lúc này Huyết Thần mới có cơ hội mở miệng: “Trong khí tôi lên kế hoạch thì bọn họ đã ở bên nhau rồi.”
“Vậy là kết thúc hả?”, Huyết Thần hít một hơi không thèm để ý đến: “Sau đó đó thật lâu ơi là lâu, tôi mới biết được ra tên trùm kia có một tình nhân khác lại còn bị đóa sen trắng kia phát hiện, tối đó y khóc lóc chạy tới chỗ của tôi.”
“Ồ, vậy là sau đó hai người lửa tình bùng cháy sao?” Mắt Buco sáng lên, chính Phong Lam cũng không ngăn nổi tên khùng điên này muốn tự táng thân trong biển lửa, “Sau đó thì sao?” Nghiêm Hoa Miểu có chút bất an, Huyết Thần cảm nhận được sự biến hóa cảm xúc rất nhỏ này của hắn nên vỗ tay hắn an ủi, sau đó mới nói tiếp: “Sau buổi tối hôm đó y mượn một khẩu pháo năng lượng của tôi, ngày hôm sau tôi nghe người ta đồn nhau rằng tên trùm kia cùng với tình nhân của gã biến thành tro bụi trên chính cái giường của tình nhân kia.”
Mọi người im lặng, diễn biến này có chút kinh khủng á, Buco run rẩy mở miệng: “Không phải y là một đóa sen trắng tốt đẹp sao?”
Huyết Thần liếc anh ta một cái rồi mới nói: “Đây là hắc hóa, hiểu không?”
Buco nghe xong vẫn không từ bỏ ý định mà tiếp tục dò hỏi: “Cuối cùng thì y ở bên ai?”,
“Còn nhớ cái tên uống rượu cùng tôi trước đó không?”
“Cuối cùng y ở bên kẻ đó sao?” Huyết Thần gật đầu, Buco nhìn về phía Huyết Thần ánh mắt có chút bi thương, bị bạn cùng nhau nâng chén đào góc tường thì cũng thảm quá rồi: “Thật khiến người ta đồng cảm mà?”
Buco tiến lên vỗ bả vai cậu, Nghiêm Hoa Miểu quay đầu đi, sau khi nghe mấy lời Buco nói thì Huyết Thần cũng mở miệng: “Đúng là rất khiến người ta đồng cảm, chết thực thảm mà.”
Buco nghe vậy thì suýt cắn lưỡi luôn: “Từ từ, sao lại chết rồi?”
Huyết Thần buông tay: “Thì không phải tên trùm kia chết rồi sao? Sau đó đóa sen trắng kia lấp tức tiếp quản thế lực của tên trùm đó, rồi tiếp theo là mở rộng hậu cung, nhưng mỗi người y chỉ chơi một lần, sau đó sẽ trực tiếp giết chết.” Vẻ mặt mọi người trở nên kinh dị mà nhìn nhìn Huyết Thần, đây mà là thuận lý thành chương à, coi thường bọn họ không hiểu thành ngữ à?
Lúc này Buco đột nhiên lấy lại tinh thần, thầm kêu một tiếng không đúng: “Đợi chút, không phải nói kể tình sử của cậu sao, chuyện này thì có liên quan gì đến cậu?”
Mọi người đồng loạt lấy lại tinh thần mà nhìn về phía Huyết Thần, Huyết Thần thầm mắng đáng chết, mọi chuyện vốn đã gần thành công rồi không ngờ lại thất bại trong gang tấc, cậu sờ sờ cổ cảm thấy sợ là chốn không thoát rồi, chỉ đành gắng gượng theo kế hoạch đã định.
“Đương nhiên là liên quan đến tôi rồi, sao lại không liên quan cơ chứ, thông qua chuyện này tôi đã nghiệm ra rất nhiều ý nghĩ cuộc sống đó biết không hả?”,
“Ví dụ như..” Buco nhướng mày giống như muốn xem cậu định bịa tiếp kiểu gì, Huyết Thần nghĩ kĩ một lượt rồi mới nói tiếp: “Ví dụ như nhìn người không nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài, hành động thực tế quan trọng hơn là lên kế hoạch này nọ, nếu lúc đó tôi ra tay luôn mà chẳng cần lên kế hoạch thì người đó sẽ không có cơ hội thượng vị cầm quyền.” Mọi người nhìn Huyết Thần mà vẻ mặt muốn cạn lời luôn.
Nghiêm Hoa Miểu lắc đầu, hắn vô cùng bất mãn với câu chuyện này, bởi vì nó chẳng có tí giá trị tham khảo nào cả, bản thân không nỡ làm khó Huyết Thần, cũng chẳng phải muốn so sánh gì cả, hắn chỉ đơn giản là muốn biết cậu thích mẫu người như nào, nhưng trong đoạn truyện vừa rồi lại chẳng nói gì đến cả, Buco tiến lên, lấy khuỷu tay chọc chọc cậu: “Nói thật đi, rốt cuộc là cậu có bao nhiêu tình cũ vậy?” Huyết Thần nhìn về phía Nghiêm Hoa Miểu, muốn dùng ánh mắt cầu xin anh giúp đỡ, nhưng đối phương giống như không lựa chọn chung phe với cậu vậy.
Muốn tránh cũng chẳng tránh được, lần đầu Huyết Thần cảm thấy được ưu thế của việc quân số đông, ít nhất là khi bị mười mấy cặp mắt nhìn chằm chặp cũng đỡ thấy áp lực hơn: “Được rồi, tôi thừa nhận có tầm hai ba người.”,
“Hai ba người?” Buco nhướng mày, vẻ mặt gian trá, Huyết Thần có chút sợ hãi, ngón tay giật giật sợi tóc: “Bảy tám người.”, lại bị nhìn chằm chằm ~ ~ ~ ~, “Chín người, …hay mười mấy người ấy, được rồi tôi thừa nhận là rất nhiều, chẳng qua là tôi đều là người bị đá, cho nên…” Huyết Thần nghiêng đầu nhìn Nghiêm Hoa Miểu bên cạnh, hy vọng sẽ không làm người vợ còn chưa bắt được tới tay này của mình tức giận.
“Bị đá?” Buco cảm thấy có vẻ như mình đã nhìn ra được trọng điểm, Huyết Thần nghe được thì giống như bị vạn tiễn xuyên tâm, “Cậu bị đá rất nhiều lần, nhiều đến mức đếm không xuể?”, Huyết Thần gật đầu, “Thời gian ở chung dài nhất là bao lâu, ngắn nhất là bao lâu?”, Huyết Thần yên lặng vươn bốn ngón tay, “Bốn tháng?”, Huyết Thần lắc đầu, “Bốn tuần?”, Huyết Thần vẫn không đáp lại, “Không phải bốn ngày đấy chứ?”, Cậu cúi đầu đau lòng, mấy người này quá đáng quá đi.
Buco lắc đầu than: “Một thiếu niên tốt như vậy mà lại chỉ còn lại ánh sáng ảm đạm, thật đáng tiếc.” Phong Lam đá Buco một cái, ý bảo anh ta thu liễm lại, sau đó mở miệng hỏi: “Cậu đã làm gì?”
Huyết Thần mở miệng nói: “Đó là vào một ngày mùa thu khi bọn tôi đi qua một cái vườn, y cảm thán những bông hoa úa tàn khiến lòng người cũng bi thương, sau đó nhân lúc đêm tối tôi đã đi cắt hết đám hoa đó, hôm sau dẫn y tới định khoe với y thì kết quả là y khóc lóc bỏ đi luôn.”
Nhất thời mọi người không biết nên nói gì cho phải, Nghiêm Hoa Miểu tiến tới cạnh Huyết Thần, vuốt vuốt vài sợi tóc, lại vỗ nhẹ vai cậu coi như an ủi, sau đó vẫy vẫy tay cho mọi người đều tan, mọi người đều phải cảm thán, nếu thượng đế mà mở cho cậu một cánh cửa thì tất cả cánh cửa ở những nơi khác đều phải đóng lại mất.
===—0o0o0o0—===