Mặt trời dần chiếu sáng lên con đường bằng phẳng, trong đêm tối Huyết Thần mở mắt, đứng dậy nhìn thoáng qua Nghiêm Hoa Miểu đang ngủ bên cạnh. Chuyện đang dần tiến triển theo hướng khiến người không hiểu nổi, người kia ngủ rất an ổn cũng rất thơm ngọt, xem ra nền đất cứng rắn mấy cũng không làm phiền đến giấc ngủ của hắn. Như vậy thật tốt, Huyết Thần thở dài nhẹ nhõm một hơi, một cảm giác kỳ quái quanh quẩn trong lòng cậu, dần dần hình thành nên một loại cảm giác mông lung mà xa lạ, cậu cũng không thấy chán ghét hay phản cảm, có chút vui vẻ, rồi lại hỗn loạn sợ hãi.
Cậu cố gắng di chuyển sao cho kinh động đến hắn, ánh trăng chiếu lên mặt khiến hắn nhìn qua nhu hòa mà yếu ớt, có lẽ người đàn ông này không hợp với hai từ đó, hắn từ trước đến nay luôn kiêu ngạo và lạnh lùng, chỉ là không biết vì sao trong lòng Huyết Thần cậu lại hình dung ra hai từ này.
Một loại hối thúc không tên khiến Huyết Thần vươn tay vuốt nhẹ tóc hắn, có lẽ do hắn thể hiện ra chút nhược điểm cho nên Huyết Thần dần có ý muốn trấn an và bảo vệ hắn, cảm giác lành lạnh của sợi tóc khác với độ ấm của da thịt, tựa như tơ lụa hạng nhất mềm mại và tinh tế.
Cúi đầu tới gần chút, sườn mặt dán tới tóc hắn, một mùi hương tươi mát truyền tới mũi Huyết Thần, giống như màn sương mỏng buổi sáng sớm, là mùi của nước. Đắm chìm trong mùi hương kia khiến Huyết Thần tiến lại gần hơn, tay chống cạnh Nghiêm Hoa Miểu, khiến cơ thể cậu bao trùm lên cơ thể hắn, phong tỏa hắn trong lòng cậu, có gì đó hối thúc trong lòng kêu gọi hủy diệt, đánh vỡ cục diện yên lặng, chinh phục cùng chiếm hữu.
Huyết Thần vén phần tóc che cổ đối phương ra, cổ tuyết trắng có đường cong mỹ lệ, giống như cổ thiên nga ưu nhã mê người, đồng thời khiến người sinh ra một loại dục vọng muốn phá hỏng, muốn nhìn chiếc cổ trắng tinh kia dính máu, Huyết Thần có chút mất khống chế, lý tính dung túng bản năng trong lòng, không khí càng thêm khiến người mê loạn.
Đúng lúc này một thanh âm không hài hòa truyền đến, "3 giờ rồi, hôm nay không tập thể dục buổi sáng sao? Còn có Huyết Thần anh biết đại ca của em chạy đi đâu rồi không? Em vừa tới phòng tìm ảnh nhưng không thấy...... Đâu." Nghiêm Chước còn chưa nói xong, liền bị một cỗ sát khí trần trụi không che giấu làm bừng tỉnh, cúi đầu chỉ thấy Huyết Thần đè lên Nghiêm Hoa Miểu hôn cổ hắn.
Toàn thân hắn cứng lại như khúc gỗ, nhận thấy Huyết Thần đầy sát khí nhìn mình khiến Nghiêm Chước thân thể run rẩy, nhưng cũng chỉ trong một khắc, Huyết Thần liền nhận ra tư thế ái muội giữa mình cùng Nghiêm Hoa Miểu, đầu óc lần nữa tỉnh táo lại, ý thức thu hồi. Mình đang làm cái gì? Mình đang làm gì? Mình đang muốn làm gì? Từng tia sấm giáng xuống trong lòng, đánh từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân. Trong nháy mắt cậu luống cuống tay chân, cố gắng lắm mới đứng lên được, lùi về phía sau vài bước, toàn thân trên dưới đều lộ ra cảm giác quái dị, trong lòng chỉ có ý tưởng duy nhất là người này có độc.
Sờ sờ mặt chính mình, tựa hồ có chút mồ hôi, tim đập rất nhanh, lông tơ dựng lên, nhớ lại vừa rồi bản thân đang làm gì? Cậu muốn đánh dấu đối phương? Đánh dấu ai? Nghiêm Hoa Miểu sao? Đầu óc liên tiếp truy vấn, cậu một câu cũng không trả lời được, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, chỉ kém hỏi một câu đây là đâu? Tôi là ai?
Nếu nói sát khí của Huyết Thần chỉ có trong chớp mắt, thì sát khí của Nghiêm Hoa Miểu có thể nói là ngưng tụ mà thành, mặt hắn đen vô cùng, Nghiêm Hoa Miểu đứng dậy sửa sang lại quần áo, hơi ngẩng đầu trong mắt tràn ngập sát khí, muốn giết người, thật sự rất muốn giết người, người này quá vướng víu. Nghiêm Chước cảm thấy lạnh sống lưng, nhấc chân liền chạy xuống lầu như điên, "Mẹ ơi, sáng nay ăn gì thế!" Người nhanh như chớp biến mất, cái bóng cũng không lưu lại.
Nghiêm Hoa Miểu nhìn nhìn Huyết Thần, chỉ thấy cậu rúc trong góc cúi đầu một bộ tôi có tội, bộ dáng sám hối, liền thở dài một hơi duỗi tay nắm lấy cổ tay của cậu kéo vào lòng mình rồi vuốt lưng cậu, trong lòng càng thêm bất mãn với Nghiêm Chước. Nhìn xem, dọa dẫn đường nhỏ thành bộ dáng gì, mặt đều trắng thành dạng này, cảm giác sau lưng được trấn an, Huyết Thần hồi thần, cậu ý thức được có gì đó không đúng lắm, lui ra phía sau một bước tránh khỏi cái ôm của Nghiêm Hoa Miểu, ngẩng đầu nhìn người này, trong mắt mang theo chút khó hiểu, "Anh không phải nói với tôi cửa phòng anh hư rồi sao? Cậu ta đi vào bằng cách nào."
Nghiêm Hoa Miểu nhìn thẳng vào hai mắt Huyết Thần, một lúc lâu sau không nói gì, hắn nên giải thích như thế nào, đây là một vấn đề nan giải, "Có lẽ em ấy đến vừa khéo." Nghiêm Hoa Miểu nhỏ giọng nói, cho dù lời này có thể dễ dàng phản bác, bất quá trạng thái hiện tại của Huyết Thần không tốt, cậu thấy Nghiêm Hoa Miểu há miệng, nhưng cụ thể một chữ cũng không nghe rõ.
Hàm hồ gật đầu tỏ vẻ đã biết, theo bản năng quay đầu tránh ánh mắt người kia, cậu sợ Nghiêm Hoa Miểu sẽ truy vấn cậu vừa rồi muốn làm gì, nếu hắn thật sự hỏi như vậy, cậu chỉ có thể thẳng thắn thành khẩn nói đang giở trò lưu manh, tôi rốt cuộc đang làm gì? Trong lòng hỗn loạn dị thường, "Chúng ta đi ăn sáng đi." Huyết Thần nói rồi đi ra cửa. Động tác cậu bị ngăn lại, cậu giương mắt nhìn nhìn Nghiêm Hoa Miểu, hiển nhiên không hiểu.
Thấy ánh mắt Huyết Thần đang nhìn hắn, Nghiêm Hoa Miểu muốn nói nốt mấy lời còn lại, cuối cùng vẫn nuốt xuống, lùi lại một bước không che trước người Huyết Thần nữa. Cảm xúc của hắn bình tĩnh lại, muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại lo lắng người kia sẽ cự tuyệt. Thấy Nghiêm Hoa Miểu tránh ra, Huyết Thần bình phục nhịp tim, nhấc chân đi qua Nghiêm Hoa Miểu, lại nghe tiếng đối phương: "Em chỉ cần biết đối với tôi em rất đặc biệt."
Động tác Huyết Thần dừng một lát, tuy rằng cậu cực lực khắc chế, nhưng giây phút ngắn ngủi này cậu không muốn bỏ qua, "Anh thích tôi?" Trực giác luôn chỉ dẫn cho cậu, nhưng lần trực giác của cậu lại không đáng tin, dù đối phương đã nói đến như vậy. Nếu lại giả bộ không rõ và hiềm nghi thì chỉ cần nhớ lại khi cậu cùng hắn ở chung, sau đó là đủ loại gặp gỡ ngẫu nhiên thì sẽ có đáp án cho hết thảy.
Chỉ duy nhất một điều không rõ là đối phương thoạt nhìn cũng cường thế giống mình, mà Omega và Beta đều không có ràng buộc mãnh liệt với nhau. Trong nhóm dẫn đường của tinh tế hẳn cũng không ít mấy tên không nhu nhược giống cậu, cho nên sao hắn lại coi trọng cậu, sao cậu lại thích người kia, đầu Huyết Thần hỗn loạn, hết thảy đều phát triển sai hướng rồi.
Nghiêm Hoa Miểu nghe xong thoáng thất thần, đang muốn mở miệng trả lời, lại phát hiện người dẫn đường của hắn đã bỏ chạy, nơi này chỉ còn lại mình hắn, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt nhìn xuống chân nhẹ giọng hỏi "Khiến em chạy mất rồi sao?" Đánh mất cơ hội có chút đáng tiếc, nhưng không sao vì còn rất nhiều cơ hội, Nghiêm Hoa Miểu xoay người, tràn đầy nhiệt tình và tin chắc không lâu sau hắn có thể bắt lấy dẫn đường bé nhỏ biệt nữu này.
Quang não đột nhiên sáng lên, Nghiêm Hoa Miểu nâng tay nhìn tên người xuất hiện trên quang não, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi, xem ra trước khi bắt được dẫn đường bé nhỏ của mình, hắn còn phải xử lý vài chuyện phiền toái, Nghiêm Hoa Miểu không rõ vì sao Keith lại liên hệ với hắn lúc này, nhớ lần trước khi cùng gã trao đổi thông tin đã từng nói rõ quan hệ của gã và Đỗ Minh với hắn, gã đã chính miệng thừa nhận gã dùng tên hắn tiếp cận Đỗ Minh, còn muốn cùng tên kia đính hôn, một khi đã minh bạch thì hiệp nghị với gã cũng chấm hết, vậy thì bây giờ liên hệ lại là muốn gì đây?
Mặc kệ gã muốn gì tốt nhất vẫn nên phân rõ giới hạn với nhau, để tránh khiến Huyết Thần hiểu lầm, tuy rằng hiện tại thái độ của Huyết Thần với hắn còn chưa rõ ràng, nhưng vẫn phải rõ ràng mọi chuyện.
Chỉ là tên Đỗ Minh này tuy tầm thường một chút nhưng cũng khá chân thành, gã ta cùng Keith...... Nghiêm Hoa Miểu có chút lo lắng, nhưng sau đó lại thoải mái, chỉ cần Đỗ Minh còn giá trị lợi dụng lại tin tưởng Keith thì sẽ không bỏ rơi gã ta, hơn nữa với sự chân tình của đối phương, Nghiêm Hoa Miểu không tin Keith không bị cảm động, hiển nhiên hắn không hiểu Keith lắm.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Nghiêm Hoa Miểu đi vào chính sảnh, Huyết Thần ngồi bên trái đang ăn điểm tâm, hình như còn chưa tỉnh táo lắm, Nghiêm Hoa Miểu nhìn nhìn Huyết Thần, trong lòng nghĩ hôm nay chắc là ngày tốt.
Nhận thấy bầu không khí khác với bình thường, tầm mắt Khâu Mục nhạy bén đảo qua Huyết Thần cùng Nghiêm Hoa Miểu, Nghiêm Hoa Miểu sắc mặt như thường ngày quay đầu nói một tiếng chào buổi sáng, Huyết Thần lại phản ứng trì độn hơn chút.
Nghiêm Qua đi tới bàn ăn, ánh mắt trước tiên nhìn Huyết Thần, ông còn nhớ ngày hôm qua tên dẫn đường này đã ra tay rất ngoan độc, chỉ một mình mà có thể giết phó quan của ông, tốc độ nhanh như chớp, mỗi một kích đều đánh thẳng vào chỗ yếu, nhanh chuẩn tàn nhẫn, nếu không phải người cậu đang đánh là phó quan của mình, mình cũng phải vỗ tay khen những đòn tấn công đẹp đẽ đó.
Tựa như Nghiêm Hoa Miểu nói, người này mạnh ngoài dự đoán, nếu như vậy thì xét cậu ta trong tiêu chuẩn người dẫn đường hiển nhiên là không công bằng. "Chuyện con khiêu chiến với học viện lính gác đã lan truyền, không biết bọn họ sẽ lựa chọn khoa nào, nhưng chắc chắn sẽ không có lợi với con. Không sao cả, vô luận là thắng hay bại cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến con."
Huyết Thần gật đầu, thắng hay bại thì cũng như vui đùa thôi, để cậu thắng một ván chính mình cũng không còn mặt mũi nào mà nhìn 53 tinh đoàn thợ săn đồng liêu, dám chọc đến mình đảm bảo sẽ cho họ quỳ trên mặt đất sám hối mà khóc thút thít. Nhận thấy dục vọng chiến đấu trên người Huyết Thần, Nghiêm Qua có chút đau đầu, tầm mắt chuyển tới đứa nhỏ ngốc (Nghiêm Hoa Miểu), chỉ có thể nói tình yêu khiến người mù quáng, con không ý thức được người dẫn đường mà con coi trọng có phong cách hơi quỷ dị sao? Hay là nói thực ra con thích phong cách như này.
Nếu là cái trước chỉ có thể nói người ngốc có ngốc mệnh, nếu là cái sau, Nghiêm Qua bị suy đoán của bản thân dọa sợ, thôi kệ, bản thân người trẻ tuổi không để ý tới, thì mặc kệ bọn họ là lựa chọn tốt nhất.
Hai người sóng vai đi trên đường, Huyết Thần cách Nghiêm Hoa Miểu rất xa, tuy rằng cậu cố gắng làm bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra, nhưng thật ra cậu có chút khẩn trương, cậu thật sự không biết phải đối mặt với tình huống hiện tại như thế nào, có lẽ cậu nên chủ động chút, nhưng cậu cũng không có gu này! Nhìn Nghiêm Hoa Miểu cao hơn cậu hẳn một cái đầu, thân hình cao lớn cùng khuôn mặt như tượng tạc, đầu Huyết Thần có chút đau.
Nếu không chấp nhận được thì dứt khoát cự tuyệt vậy, nhưng như vậy có tuyệt tình quá không, nhân gia thật vất vả lấy hết can đảm, sao có thể tùy tiện từ chối đây?
Trong đầu rối như tơ vò, Nghiêm Hoa Miểu nhìn dẫn đường nhỏ của mình mơ mơ màng màng trong lòng liền vui vẻ, quả nhiên đối với Huyết Thần phải tấn công nhanh gọn, cái gì mà từ từ tính kế quả thực không xong, hắn ngẩng đầu đối với tương lai tràn ngập tin tưởng, phải biết rằng mình là một trong ứng cử viên dẫn đường muốn gả nhất, Nghiêm Hoa Miểu không biết là Huyết Thần đang cố gắng tự hỏi hắn có phải là một bà xã tốt hay không, trong bảng xếp hạng này hắn hẳn đứng đầu nhưng là từ dưới đếm lên.
===---0o0o0o0---===
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hy vọng sẽ không bị khóa, tôi nghe nói nhiều tác giả đáng thương đơn giản chỉ viết hôn một cái thì bị khóa chương luôn, nghe có chút sợ á.
Ấy nhầm, quên đăng rồi, tôi có tội, huhu X﹏X)