EDITOR: RAIZEL
BETA: HUỲNH
Huyết Thần khởi động cổ với eo của mình, nhìn về phía Nghiêm Hoa Miểu đang đứng ngược sáng, bóng dáng hắn đứng dưới tia ban mai giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ, sương sớm còn chưa tan hết lẫn với mồ hôi trên mặt khiến cho dáng vẻ của hắn nhìn có phần nhu hòa hơn, cho dù là Huyết Thần cũng không thể không cảm thán người này đúng là được trời ưu ái.
“Có cần khăn lông không?” Ma xui quỷ khiến thế nào mà Huyết Thần lại đưa khăn cho Nghiêm Hoa Miểu, hiện giờ đã là 5 giờ, đã kết thúc giờ tập thể dục, một ngày mới lại bắt đầu, nhưng với Nghiêm Chước thì một ngày mới đã kết thúc tại đây.
Nghiêm Chước quỳ rạp dưới đất nhìn anh trai mình cùng Huyết Thần, suy nghĩ “muốn chết” cũng xuất hiện rồi, hai kẻ không phải người này mỗi ngày 3 giờ sáng đã dậy tập thể dục đến tận 5 giờ, sau đó vẫn còn có thể thoải mái ăn sáng rồi đi làm, người so với người đúng là tức chết người mà.
Nghiêm Hoa Miểu hơi híp mắt nhìn Huyết Thần, tập thể dục buổi sáng khiến cho hơi thở của Huyết Thần hơi dồn dập, mát tóc ẩm ướt dính lên khuôn mặt, trên má phủ lên một lớp hồng nhạt, khung cảnh này khiến hắn cảm thấy cậu đặc biệt hấp dẫn, giống như ánh sáng lóe lên từ cuối chân trời, tản nhiệt lượng, khiến người ta theo đuổi ánh sáng.
“Này, anh có đang nghe không vậy?” Huyết Thần thấy Nghiêm Hoa Miểu cứ nhìn chằm chằm bản thân, tự nhiên hơi sởn gai ốc, làm sao vậy, sao tự nhiên lại nhìn mình cơ chứ. Câu nói của cậu đã đánh gãy dòng suy nghĩ của Nghiêm Hoa Miểu, hắn chỉ đành quay đầu để che dấu sự chột dạ, có điều cho dù không che dấu thì Huyết Thần cũng chả nhận ra, bởi vì trong mắt Huyết Thần thì từ đầu tới cuối mặt hắn vẫn chẳng có biểu cảm gì.
“Ừ.” Hắn trả lời một tiếng, Huyết Thần vứt khăn qua cho Nghiêm Hoa Miểu, không thèm để ý đến hắn nữa, cảm xúc của tên này thay đổi liên tục có khi là thói quen, một giây trước rõ ràng còn trò chuyện vui vẻ, thế mà giây sau đã làm như không quen, thật sự không hiểu là cái tính cách gì nữa.
Khi chiếc khăn được ném qua, tay Nghiêm Hoa Miểu hơi run một chút, ngũ giác nhạy cảm khiến hắn cảm nhận được mùi hương chỉ thuộc về riêng Huyết Thần, hương Vodka đập vào mặt, hắn đột nhiên không biết phải làm sao, cái vấn đề lau hay là không lau thôi cũng khiến hắn bối rối, nếu Huyết Thần biết hắn cầm chiếc khăn của cậu mà suy nghĩ cái vấn đề này e là sẽ khó chịu mất, nhưng mà, yết hầu Nghiêm Hoa Miểu khẽ trượt, mùi này cứ như có như không mà mời gọi hắn, dụ hoặc hắn chìm xuống vực thẳm.
“Đói chết em mất, cầu hai vị lão đại, kéo em về được không, cũng đến giờ ăn cơm rồi.” Nghiêm Chước không có mắt nhìn mà bò dưới mặt đất kêu la, lên án mạnh mẽ đãi ngộ khắc nghiệt này; “Có đói cũng không đói chết được em đâu, ngoan ngoãn dùng chân mà đứng lên.” Ảo tưởng của Nghiêm Hoa Miểu bị phá vỡ, nhưng hình ảnh kiều diễm biến mất khiến hắn bực bội trong lòng.
Nghiêm Hoa Miểu nhìn lướt qua Nghiêm Chước đang bò trên đất, khó khăn lắm hắn mới tranh thủ được thời gian để tập thể dục buổi sáng với Huyết Thần, chứ không phải phí phạm vào mấy chuyện vớ vẩn này: “Tố chất thân thể của em có vấn đề, anh sẽ nói chuyện với huấn luyện viên của em để tăng cường độ tập luyện thêm một chút, phải biết là hiện tại em còn có cơ hội tập luyện, còn trên chiến trường thì kẻ địch không cho em cơ hội đó đâu.”
Nghiêm Chước bò trên mặt đất, nước mắt cũng thấm ướt cả đất, trời ơi người này rốt cuộc là ai vậy, đúng là có vợ quên anh em mà, anh run rẩy đứng lên, đùi giống như đã mất cảm giác, chậm rãi đứng lên đi về nhà chính của Nghiêm gia, anh biết hai kẻ không phải người này sẽ không có lòng tốt mà đem đồ ăn đến trước mặt anh, chết mất, rốt cuộc thì cuộc sống này bao giờ mới kết thúc đây.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Nghiêm Chước đột nhiên sáng lên, đúng rồi, hôm nay là ngày nhập học của học viện dẫn đường, học viện dẫn đường là trường nội trú, cho nên cái tên đại ma đầu Huyết Thần này một tuần sẽ có ít nhất năm ngày không ở nhà, vậy còn anh cả thì sao, liệu anh ấy có phải cũng sẽ rời đi, trong mắt Nghiêm Chước đột nhiên xuất hiện ánh lửa, giống như đã tìm được niềm tin vào cuộc sống.
Đi vào sảnh chính Nghiêm gia, Khâu Mục đã chuẩn bị xong bữa sáng, bà nghiêng người cười với Huyết Thần: “Về đúng lúc lắm, ăn cơm thôi.” Huyết Thần có hơi xấu hổ, cảm giác được quan tâm này quá xa lạ khiến cậu không biết phải đáp lại thế nào.
Sau khi biết hoàn cảnh của Huyết Thần, trong lòng Khâu Mục mềm nhũn, bà biết Huyết Thần không biết làm sao để đáp lại thiện ý của người khác, đứa nhỏ này còn đơn thuần hơn cả tưởng tượng của bà, nghĩ đến đây bà lại liếc mắt sang Nghiêm Chước một cái, rõ ràng là một đứa trẻ đáng yêu như vậy là bị con hình dùng thành dáng vẻ kia.
Mới sáng sớm ra mà Nghiêm Chước đã bị cho một đòn nghiêm trọng, mẫu thân đại nhân à ngài làm gì vậy, sao người lại nhìn con như vậy, con là con ruột của người mà?
Nghiêm Qua từ trên phòng đi xuống thì nhìn thấy Huyết Thần đã đứng dưới đó, trong lòng thầm đánh giá không tồi, nhìn qua đã biết là một người trẻ tuổi đầy hứa hẹn, cầu tiến lại chăm chỉ, Nghiêm gia đã không còn như xưa, có quá nhiều người đều muốn dẫm cho Nghiêm gia một cái, nếu có thể có một gia chủ mạnh mẽ lại thêm một chủ mẫu cường thế, nhất định có thể dập tắt hy vọng của vài kẻ lòng dạ khó lường.
Huyết Thần không biết bản thân đã bị gắn cho cái mác Nghiêm gia chủ mẫu, ngay cả Nghiêm Qua lẫn Khâu Mục đều không hề biết đến sức chiến đấu trâu bò đến phi lý của Huyết Thần.
Những người biết được điều này ở đây chỉ Nghiêm Hoa Miểu cùng Nghiêm Chước, Nghiêm Chước thì đã bị liệt vào danh sách những kẻ không đáng tin, cho dù cậu ta nói gì thì cũng chả ai tin, còn Nghiêm Hoa Miểu thì tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, hắn không cảm thấy việc sức chiến đấu mạnh mẽ bá đạo kia của Huyết Thần có vấn đề gì.
“Hôm nay Huyết Thần sẽ đến học việc của dẫn đường đúng không? Hoa Miểu con đi theo đi, đừng để những tên lính gác kia quấy rối Thần.” Khâu Mục có thiện cảm với Huyết Thần nên ngay cả xưng hô cũng gần gũi thêm một chút, tinh thần thể chim én đang cùng Cửu Ca chơi rất vui vẻ, hai đứa cậu truy tớ đuổi trong phòng vô cùng hòa thuận.
Huyết Thần vốn định từ chối nhưng cậu lại không nỡ mở miệng từ chối sự nhiệt tình của Khâu Mục, chỉ có thể nhìn thoáng qua Hoa Miểu, ý là chờ chút nữa chúng ta sẽ thương lượng lại chuyện này sau, cũng có thể giảm bớt phiền toái cho nhau, Nghiêm Hoa Miểu lại mặc kệ Huyết Thần nghĩ thế nào, hắn cảm thấy đề nghị này chẳng có vấn đề gì, lại còn vừa đúng ý hắn.
“Nếu là sinh viên chuyển trường thì hẳn là cùng khóa với em nhỉ, về sau đến giờ nghỉ trưa em sẽ đi tìm anh.” Ánh mắt Nghiêm Chước sáng lên, học việc của lính gác ở ngay cạnh học viện của dẫn đường, nghe được những lời này thì Nghiêm Hoa Miểu cho Nghiêm Chước một cái liếc mắt cảnh cáo, cậu tìm vợ anh làm cái gì?
Nghiêm Chước co rúm người lại, thân thể hơi run run, không có ý gì đâu mà, chỉ là muốn anh ấy mang bọn em đi càn quét thiên hạ thôi mà. Hai người đồng thời rời ánh mắt, giao lưu kết thúc, Nghiêm Hoa Miểu rất vừa lòng, trong lòng Nghiêm Chước hơi sợ hãi, gì vậy chứ, sao có thể không có tình anh em vậy chứ? Anh không thể hít không một hơi thật sâu, để không khí tràn đầy trong phổi, lặp đi lặp lại vài lần mới khiến anh ta đỡ hơn.
“Tôi hiểu rất rõ nội quy của cả hai trường, nếu có gì không hiểu thì cứ đến tìm tôi.” Nghiêm Hoa Miểu không quên nắm bắt cơ hội thể hiện sự tồn tại, hiện tại hắn đang thực hiện bước thứ hai trong đề án nồi ấm nấu ếch của Tina đó là xây dựng hình ảnh một chỗ dựa an toàn đáng tin, còn điều thứ nhất là hiện diện trong mọi mặt cuộc sống của cậu ấy thì hắn cũng đang nỗ lực hết mình.
“Nếu có môn học nào không hiểu cũng có thể tới tìm tôi.” Nghiêm Qua nghe được lời này thì ho khan một tiếng: “Hoa Miểu à, trường mà Huyết Thần theo học là học viện dẫn đường.” Cho nên một tên lính gác như con thì dạy được người ta cái gì chứ. Khâu Mục cũng rất hiểu ý mà giải vây: “Thần có thể tới tìm dì, tuy đã lâu rồi nhưng một chút kiến thức cơ sở dì vẫn nắm được.”
“Học viện dẫn đường cũng phải thi khảo sát chất lượng đúng không?” Nhớ tới lúc đó ở Liên Bang nên Huyết Thần nghĩ ở đây cũng vậy, không biết ở đây lại bày ra cái trò gì, cậu thực sự không muốn bản thân lại phải đi nhận mấy quả trứng ngỗng nữa đâu.
Không phải Huyết Thần không cầu tiến mà có những thứ Huyết Thần thực sự không thể làm được, từ trước đến giờ cậu đều không phải kiểu người tinh tế, giống như học toán thì cần người có tư duy logic, đối với ngành học cần sự tinh tế trong tình cảm như vậy thì Huyết Thần chỉ có thể cười ha hả, hy vọng thầy cô sẽ không đánh chết cậu, mặc dù với giá trị vũ lực của họ hoàn toàn không thể làm điều đó.
Bữa sáng cứ vậy mà kết thúc, Huyết Thần nhìn Nghiêm Hoa Miểu đang đứng trước mặt, dựa sát vào bức tường phía sau: “Có cần nghiêm túc vậy không?” Nghiêm Hoa Miểu gương mắt nhìn Huyết Thần: “Mẹ bảo tôi đưa em đi.”
Huyết Thần xoa xoa thái dương, nói thật là cậu không muốn ở riêng cùng với Nghiêm Hoa Miểu, đối phương là loại người mà cậu không biết cách đối phó nhất, cậu không nhìn ra bất kỳ thứ tình cảm gì từ người này, cũng không lấy được bất kỳ thông tin gì từ trong ánh mắt đối phương, hắn nghiêm khắc cẩn trọng, khác hoàn toàn với cậu, Huyết Thần cảm thấy hai người bọn họ định sẵn là không hòa hợp được rồi.
Nghiêm Hoa Miểu không cho Huyết Thần cơ hội từ chối mình, mở cửa xe ra ý bảo Huyết Thần lên xe, Huyết Thần nhìn chằm chằm hắn một lúc nhưng cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp. Nhấc chân lên xe, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì thấy được một mảnh trời trong xanh: “Anh hẳn là cũng giống tôi, chán ghét nhưng việc vớ vẩn tốn thời gian.” Cho nên vì sao lại muốn lãng phí nhiều thời gian trên người tôi như vậy chứ?
Xe giật một cái, Huyết Thần quay đầu về phía đối phương, thời gian trôi qua, Huyết Thần cảm thấy bản thân sẽ không nhận được câu trả lời. “Em không phải là người vớ vẩn.” Không phải những kẻ thoáng qua đó. Câu trả lời của hắn khiến Huyết Thần sửng sốt, là cậu nghe nhầm sao? Hắn ta vừa nói gì vậy?
Huyết Thần cảm thấy có chút không đúng, cúi đầu lảng tránh đi vấn đề này, thấy Huyết Thần không tiếp tục truy hỏi thì Nghiêm Hoa Miểu cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn lo lắng sẽ bị từ chối, nhưng cho dù có từ chối thì tâm ý của hắn cũng sẽ không thay đổi, nghi thức nghênh đón chủ mẫu Nghiêm gia cũng đã làm rồi, đương nhiên sẽ không để em ấy chạy thoát một cách dễ dàng.
Huyết Thần sờ lỗ tai của mình, cậu cảm thấy hơi bồn chồn, giống như sẽ có cái gì đó nằm ngoài tầm kiểm soát sẽ xảy ra, không biết là tốt hay xấu. “Học viện dẫn đường của Đế Quốc yêu cầu rất nghiêm khắc với dẫn đường, tất cả dẫn đường trên hai mươi tuổi đều phải có lính gác đến, nếu không sẽ lấy từ cao xuống thấp theo mức độ phù hợp.” Dựa vào điều này thì để hắn đi cùng là đúng rồi.
“Anh bận rộn quân vụ như vậy, nếu anh từ chối thì tôi có thể viết đơn.” Huyết Thần không có tự luyến đến mức nghĩ rằng Nghiêm Hoa Miểu muốn được ở cạnh mình, nhưng thực sự là cậu nghĩ nhiều rồi, Nghiêm Hoa Miểu thực sự không cảm thấy bận rộn với quân vụ, dù hắn ước còn chả được cơ hội như vậy, vừa đúng lúc mấy người của Viện Nguyên Lão muốn cho hắn nghỉ ngơi, mặc dù hắn không tình nguyện nhưng cũng không sao, bởi vì sau lần nghỉ ngơi này bọn họ sẽ không thể điều hắn đi được nữa, bởi vì hắn đã tìm được dẫn đường thuộc về mình.
“Công việc của tôi không gấp, nhân dịp này quân đoàn mười bảy cũng nghỉ ngơi chỉnh đốn lại một lượt.”
Huyết Thần: “…”.
Đáng ghét, lẽ ra cậu nên từ chối từ đầu rồi: “Này, nếu anh có việc gì thì…”,
“Tôi không có việc gì cả.” Nghiêm Hoa Miểu bình tĩnh mở miệng, chuyện quan trọng nhất của hắn là phải cưa đổ được dẫn đường trước mặt này.
“Tôi cảm thấy để Nghiêm Chước đi theo tôi là được rồi.” Mí mắt Huyết Thần cứ giật không ngừng, sao cậu cảm thấy bản thân sắp gặp xui xẻo vậy?
“Độ xứng đôi của nó với em không cao, hơn nữa có vẻ nó không dám ở cùng em đâu.”
Huyết Thần cảm thấy về sau nên đối xử tốt với Nghiêm Chước một chút, không nên để lại ấn tượng quá khủng bố với cậu ta.
Huyết Thần không hiểu được ý ngoài lời của Nghiêm Hoa Miểu, thực ra ý của Nghiêm Hoa Miểu chính là, cũng may tên nhóc kia với Huyết Thần có độ xứng đôi không cao, nếu không chỉ với lời này của Huyết Thần cũng đủ để hắn cho nó về gặp ông bà, còn dám đồng ý ở cùng một chỗ thì chắc là ngại sống chán rồi sao?
—0o0o0o0—