EDITOR: KEN
BETA: MARSELYNNE
Huyết Thần bước một bước vào sân, trước mặt hắn là mấy chục người tháp tùng đang tụ tập lại, mặt ửng đỏ, thần tình kích động, tỏ rõ tâm tư dành cho chủ nhân. Hôm nay đối với bọn họ mà nói là một ngày rất quan trọng, nhưng đối với Huyết Thần mà nói là ngày không lành.
"Hôm nay, là một ngày đặc biệt trang trọng..." Người tháp tùng phía trước cảm xúc trào dâng, luôn lặp lại cuộc sống này quan trọng, nhưng Huyết Thần vẫn không có động tĩnh, lỗ tai muốn mọc kén đến nơi.
Người chung quanh dùng ánh mắt quái dị đánh giá Huyết Thần mới tới này, có lẽ trông hắn không giống người tháp tùng chút nào, trong lòng bọn họ người tháp tùng tiêu chuẩn đều là ôn nhu, khiêm tốn, tuấn dật, nội liễm, mà không phải sắc sảo như vậy, bộc lộ khí thế sắc bén.
Nhưng bọn họ thấy thế nào không liên quan gì đến Huyết Thần, hắn chỉ quan tâm hội nghị nhàm chán này có thể kết thúc nhanh chút hay không, quả thực là lãng phí thời gian.
Có mấy người quen mắt đi đến bên cạnh Huyết Thần, trong đó có một tên đảo mắt nhìn hắn vài lần, biểu tình cao ngạo, Huyết Thần nghiêng người hất tóc một cái.
"Có muốn ta ngồi xuống không? Như vậy ngươi có thể dễ hơn một chút." Thân không đủ cao mà còn lên mặt, chỉ đứng tới bả vai đối phương lại muốn bày ra tư thế bễ nghễ thì tương đối khó khăn. Suy xét đến điểm này, Huyết Thần không mấy hữu hảo kiến nghị.
"Ngươi..." Sắc mặt người đó có chút trắng bệch, Huyết Thần lại không quá để ý, giống như đang đấu võ mồm với tiểu hài tử, chẳng có thành tựu gì.
"Ngươi sẽ phải trả giá cực kỳ lớn." Nam tử mở miệng, ném xuống một câu khuôn khổ sáo rỗng như vậy, kéo góc áo hoa lệ, ưu nhã thong dong rời đi, Huyết Thần nhìn bóng dáng hắn cười nhạo một tiếng. "Ta khi nào thì ấu trĩ như vậy?" Thật là, Huyết Thần không để khúc nhạc đệm này vào mắt.
Nghi thức kết hôn giữa người tháp tùng và lính gác ở thế giới này rất được tôn trọng, cho dù đây là một chỗ xa xôi, nhưng người được mời đến không ít, bao gồm các đại quân tướng quân, còn có trung tâm tháp tùng trong tháp thủ tịch tháp tùng, cùng với một vài thân gia xa xỉ quyền quý.
Hắn đứng đó nhìn hàng người ngồi thành một dãy, làm Huyết Thần rất muốn dùng cây côn xiên bọn họ lại thành một xâu, người tới là ai không quan trọng, trong mắt Huyết Thần bọn họ chỉ là đơn giản là con người, không còn gì khác.
Cho dù là làm một thủ lĩnh của phản quân hay làm một thiếu tá bị lưu đày ở tinh tế đế quốc thì hắn đều không có quá nhiều quyền, quyền lực là cái gì, chẳng qua là công cụ thống trị kẻ yếu mà thôi.
Mà bản thân mình lại không ở trong *hàng ngũ này, Huyết Thần đặttay phải lên ngực, nơi trái tim hắn đang đập có gắn một nút cơ giáp không gian, bên trong có tro cốt của đồng đội Huyết Thần, cùng với mấy đồ vật sinh tồn.
*ý Huyết thần là nhóm kẻ yếu
"Mọi người tiến lên." Hành động rườm rà thanh âm hỗn tạp rốt cuộc cũng xong, Huyết Thần cảm thấy lúc này hắn nên tri kỷ đưa ly nước ấm cho người đi đầu đoàn tháp tùng nhuận nhuận yết hầu, nói thời gian dài như vậy cũng không dễ dàng.
Nhóm tháp tùng xếp thành một hàng nhắm mắt theo đuôi, như là một đám nô lệ bị dùng dây xích vô hình trói chặt tay chân, khiến bọn họ chỉ có thể đi theo lộ tuyến đã được quy định từ trước, có lẽ bọn họ trong lòng đang suy nghĩ, muốn trời cao phù hộ.
Phương pháp nghiệm chứng rất đơn giản, người tháp tùng nhỏ một giọt máu vào dụng cụ, sau đó căn cứ theo hệ thống tìm người kết đôi, ai tìm được cặp rồi sẽ được công bố trên màn hình lớn.
Người tháp tùng lúc này rất vui mừng, chuyện này có nghĩa là bọn họ sẽ không còn là người vô dụng hoàn toàn bị vứt bỏ, trở thành lính gác cấp thấp lâm thời, mà sẽ tiếp thu sức mạnh tinh thần khai thông nhiệm vụ cao, phải biết rằng không ai có thể chịu được loại cường độ này quá mười năm.
Huyết Thần nhìn nam nhân ban đầu khiêu khích kia, lúc này hắn đang hơi nhắm mắt, như khổng tước đang thưởng thức lông của bản thân, chim chóc thưởng thức giọng hát của bản thân, cấp cao nhất của đoàn tháp tùng bộ phận chữa bệnh, hắn kiêu ngạo là có nguyên do.
Toàn bộ đoàn tháp tùng chia ra bộ phận chữa bệnh và bộ phận chiến đấu, bộ phận chữa bệnh là những người có tình huống thân thể không thích hợp với chiến đấu, bọn họ có giá trị khác trên chiến trường, trở thành quân y trấn an hay lo thuốc thang cho quân lính, hoặc có thể là một chức vụ nào đó.
Mà Huyết Thần sở dĩ bị phân đến bộ phận chữa bệnh, là vết thương do 127 tia laser gây ra, bọn họ cho rằng một người bị trọng thương không tàn cũng phế không thể lần nữa lên chiến trường.
Huyết Thần phát ngốc, người đàn ông kiêu ngạo phía trước cẩn thận lấy một giọt máu nhỏ lên dụng cụ, sau đó một cái tên hiện lên trên màn hình.
"Trời ạ!" Mọi người kinh hô, nhóm tháp tùng vươn cổ sôi trào, "Là Phong Mạc Vân, Phong thiếu tướng, trời ạ, thật là người may mắn, đó là thiếu tướng trẻ tuổi nhất đấy." Trong nháy mắt từ bốn phương tám hướng mọi ánh mắt đổ dồn về hắn, có hâm mộ, có ghen ghét, cũng có nịnh bợ.
Trong ánh mắt tất cả mọi người ở đây, người đàn ông kia vẫn nở nụ cười khéo léo, chỉ là ánh mắt khiêu khích liếc nhìn Huyết Thần.
"Văn Âm, chúc mừng ngươi." Một vị đi đầu đoàn tháp tùng cùng hắn cố nén không sự ghét bỏ, dùng gương mặt tươi cười nhìn đối phương, quỹ đạo nhân sinh của đối phương cũng không giống, hắn là người tháp tùng bên cạnh thiếu tướng trẻ tuổi nhất, chỉ điểm này thôi cũng đủ để khiến mọi người xem trọng, bởi vì bất kể làm gì đi nữa thì Phong thiếu tướng cũng sẽ thống nhất lập trường với hắn, ít nhất trong mắt đám người tháp tùng là như thế.
"77%, trị số rất cao, không tồi." Tháp thượng lão sư cùng hiệu trưởng bên kia vui mừng gật gật đầu, mở miệng đánh giá.
Thanh âm này truyền tới tai mọi người, làm những người tháp tùng chưa thí nghiệm càng thêm khẩn trương. "Mời thủ tịch bộ phận chiến đấu lên đài." Giọng nói kia gọi hắn vài lần nhưng Văn Khải cũng không có phản ứng, hắn không nghĩ tới vị em họ thân thể yếu đuối kia lại khiến người khác bất ngờ như vậy.
Từ hâm mộ thành ghen ghét, khiến khóe mắt có chút hồng, trên đài gọi ba tiếng, nhưng hắn như cũ vẫn đắm chìm trong thế giới của bản thân, cho đến khi người đàn ông tóc nâu bên cạnh chọc hắn một chút "Thủ tịch, kêu gọi ngươi lên đài kìa."
Hắn nghe tiếng nam nhân kia liền hoàn hồn, cúi đầu đôi mắt đảo qua mặt đất, bình tĩnh một chút mới ngẩng đầu lên, từng bước một đi đến dụng cụ kia.
Thân ảnh của hắn nhìn qua vẫn đĩnh bạt như cũ, chỉ là mấy lão tướng quân ngồi trên đài đều là mấy lão cáo già, tâm tư người trẻ tuổi không thể gạt được mắt của bọn họ.
"Đều họ Văn, là một cặp anh em sao?" Hiệu trưởng tháp tùng gật gật đầu, "Đúng vậy, bọn hắn là đôi xuất sắc nhất chỗ chúng ta, sở hữu thành tích đều hạng A, thành lập lá chắn cũng rất bền chắc, tin tưởng trong tương lai hắn nhất định sẽ vì quân đoàn cống hiến một phần sức lực."
Lời nói trơ chọi vang lên mà các tướng quân không đáp lại, mặt hiệu trưởng tháp tùng có chút khó coi, lại không dám oán giận cái gì, đối phương là người của trung ương, mà bản thân lại chỉ là một hiệu trưởng của một vùng nhỏ nhoi.
Châm đầu ngón tay, một giọt máu đỏ tươi từ đầu ngón tay chảy xuống mang theo tương lai của Văn Khải, tách, Văn Khải sắc mặt có chút tái nhợt, ngón tay run rẩy lợi hại.
Trên màn hình lớn, vẫn luôn biểu hiện người xứng đôi, nhưng qua ba phút, lại qua năm phút, trên màn hình lại không có bất luận thay đổi gì.
Đá chìm đáy biển, Văn Khải cảm thấy thân thể có chút lạnh, thời gian từng giây từng giây trôi qua, rốt cuộc trên màn hình bắt đầu có ảnh người, sau đó Văn Khải lâm vào bóng tối hoàn toàn, đây là ai?
Chưa từng nghe qua, chưa từng thấy qua, hết thảy đều xong rồi, trời sập đất lún, trước mắt hoảng hốt, thế giới đang lắc lư, trong nháy mắt hết thảy đều tan vỡ, hắn cố chống đỡ thân thể, ánh mắt mấy người xung quanh như kim chích, "Thật tốt." Có người đỡ hắn xuống, hắn không biết sao mình lại đứng vững được nữa.
Mặt hiệu trưởng có chút khó coi, vừa rồi khen đối phương bao nhiêu, hiện tại bị bấy nhiêu vả mặt.
Vậy phải làm sao bây giờ, theo đạo lý, đại biểu ưu tú của bộ phận chiến đấu và bộ phận chữa bệnh sẽ phát biểu, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện biến cố này.
Thủ hạ một vị trợ thủ tiến lên "Xử lý như thế nào ạ." Hiệu trưởng dùng tay đỡ trán, "Đưa xuống trước rồi mang đi đi." Vị này đã từng là thủ tịch chiến đấu cứ như vậy bị đưađi, không có lính gác ưu tú xứng đôi với hắn, đối với tháp chính là một tên phế liệu.
Mọi người lần lượt đi đến cột trụ, có người bay lên cao có người nghèo túng, ngoài cảm thán vận mệnh ra bọn họ cũng chẳng làm được gì.
Huyết Thần tiến lên, Văn Âm mỉm cười, trong đầu tính toán xem Huyết Thần xuống đài ra sao, "Ta sẽ chúc phúc cho ngươi, năm khoa trứng ngỗng." Văn Âm mở miệng nói bên tai Huyết Thần.
Không sai, năm viên trứng ngỗng chính là chiến tích của Huyết Thần, hắn tới tháp tham gia trận khảo thí, liền lấy mười khoa khảo thí năm khoa trứng ngỗng xưng, nhưng cố tình lúc quan trọng nhất, đội đối phương lại xuất hiện người mới rất có thực lực, đánh bạn hắn, cứ như vậy mà kết thúc. (jztr, hông có rawn nên beta cũng k rõ ;-;)
Đương nhiên chuyện này Huyết Thần căn bản không biết, hắn không để bụng người khác có ác ý, bởi vì luôn có biện pháp để khiến người khác câm miệng.
Đến nỗi năm khoa trứng ngỗng, Huyết Thần cũng rất bất đắc dĩ, hắn luyện tập chiến đấu bằng binh khí, nên trước kia không biết phải đáp trả như thế nào. Hắn không hiểu cảm xúc táo bạo của lính gác, nên không thể ứng đối, điều đó đã trở thành vấn đề.
Nếu buộc hắn phải nêu ra, hắn chỉ có thể nói là đánh chết, nếu đánh một lần không thể giải quyết vấn đề, thì chỉ có thể chứng minh đánh không đủ tàn nhẫn, hắn cũng không tin nếu đối phương ngay cả năng lực bò dậy cũng không có, mà còn gặp phải phiền toái, ngươi táo bạo, thực xin lỗi ta chỉ có thể càng táo bạo hơn.
Nơi này lính gác đều cực kỳ ưu tú, tuy rằng tiếng Văn Âm đủ nhỏ, nhưng thực bất vẫn bị một ít lính gác chú ý tới.
Bọn họ nhíu nhíu mày, có vẻ không quá vừa lòng nhưng cũng không thể mở miệng nói cái gì, ở chỗ tháp bọn họ không tiện nhúng tay, hơn nữa bọn họ cũng không nhàn như bề ngoài, sẽ vì một chút việc nhỏ như vậy mà đi tìm đối phương lý luận, nhưng điều này cũng khiến ấn tượng về vị thủ tịch bộ phận chữa bệnh giảm đi. . Truyện Sắc
Tầm mắt dừng lại trên một người tranh đấu khác, người nọ ăn mặc giống mọi người ở đây, một thân chế phục đen, chỉ là ánh mắt kia kiêu ngạo lại không có một phân giả tạo, tựa như không có thứ gì có thể làm hắn dao động.
Hắn giống như thật sự không để bụng, trên đài vài vị lính gác địa vị cao cảm thấy thú vị, theo bản năng nhìn hắn thêm một lát nhưng cũng không lâu.
Huyết Thần giơ ngón trỏ ra, hắn không có hứng thú hao tâm cho sự kiện này, hơn nữa tên gia hỏa Văn Âm trước mặt hình như không muốn đưa châm cho hắn.
Văn Âm nhìn thấy động tác của đối phương đặc biệt khó chịu, hắn vốn tưởng rằng có thể thông qua loại thủ đoạn này kéo dài một chút, khiến nhóm tháp tùng nghĩ nơi này có một tên gia hỏa làm chậm trễ thời gian của bọn họ.
Thủ đoạn này thực vụng về, nhưng Văn Âm biết vô luận như thế nào những người đó cũng sẽ không đem đầu mâu chỉ về hướng mình, bọn họ hiện tại nịnh bợ còn không kịp, chỉ cần bản thân ra dấu đang nhằm vào ai, tự nhiên sẽ có người nguyện ý thay hắn ra mặt, hắn chỉ cần ngồi xem kịch hay.
Máu tươi nhỏ xuống, dựa theo trình tự tiến hành kiểm tra đo lường, Văn Âm chờ kết quả, là gì thì trong mắt hắn cũng là râu ria, dù sao vô luận như thế nào thì kết quả cũng sẽ không thể xuất sắc được như hắn, kết quả xứng đôi của mình đã gần tối ưu, trừ phi hắn có thể tạo ra kỳ tích.
Thời gian nhàm chán luôn đặc biệt lâu, Huyết Thần đánh ngáp một cái, ngẩng đầu đối với hiệu trưởng sắc mặt thập phần khó coi mở miệng, "Ta là người bệnh, thân thể không khoẻ có thể trở về không?"
Ở chỗ này đã lãng phí của hắn bảy tiếng đồng hồ hai mươi mốt phút lẻ chín giây, không, hiện tại đã là mười giây, Huyết Thần cảm thấy nhẫn nại đã tới cực hạn.
Hiệu trưởng quay đầu liếm liếm môi nhìn sĩ quan bên cạnh, không biết như thế nào mở miệng, "Này, này, hắn mới tới chừng hai tháng, lúc trước vẫn luôn là một kẻ tháp tùng khá hoang dại." Hắn không liên quan tới chúng ta, không phải chúng ta dạy, chúng ta không dạy ra một tháp tùng không có người xứng đôi, này quả thực là sỉ nhục, rốt cuộc chỉ có lính gác phục vụ với tháp tùng mới là sự tồn tại có ý nghĩa.
Tầm mắt các vị ngồi trên đài đều nhìn Huyết Thần, Huyết Thần lại không để ý những ánh mắt đó, bởi vì chuyện này cho dù là ác ý hay thiện ý đều không quan trọng, kết quả cái gì, đối với hắn mà nói cũng không có giá trị.
Lúc này giữa sân vang lên một trận thét chói tai, Văn Âm không thể tưởng tượng được mở to mắt, trên màn hình xuất hiện tên một người, sau đó con số liền không ngừng tăng lên, hiện tại, thanh điểm đã chạy được nửa tên, cơ hồ còn đang tiếp tục.
Trong lúc nhất thời có chút mất khống chế, Văn Âm nhìn tên trên màn hình thất thần thật lâu, tên kia giống với tên người xứng đôi với hắn, chẳng qua con số biểu hiện không phải là 77, mà là 88.
Nực cười a, hắn đang ở thế thượng phong nháy mắt trở thành địch nhân bị công kích. Nhưng may mắn chính là hắn cũng không biết, hắn trong ánh mắt sắc bén của Huyết Thần cũng không là gì.
Huyết Thần quét mắt nhìn con số, sắc mặt không có bất luận biến hóa gì, mở miệng nói một tiếng "Ồn ào quá." Chân bước đi không chậm nahnh chóng rời đi, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn cho mấy người đang hoan hô nhảy nhót.
←Chương trước: Chương 01: TRỞ THÀNH MỘT DẪN ĐƯỜNG←
→Chương sau: Chương 03: LÍNH GÁC HAY DẪN ĐƯỜNG→