Giải quyết xong chuyện của Từ Lục Hạo thì trời cũng gần sáng. Sau khi cho lời khai ở sở cảnh sát, anh lái xe đến thẳng nhà bạn gái. Khi xe dừng bánh trước cửa nhà cô, Tần Lãng nhìn đồng hồ đeo tay, đã bốn giờ sáng. Anh biết giờ này cô đã tỉnh giấc vì Ninh Mịch có thói quen dậy sớm tập thể dục.
Anh ngồi trong xe, lấy điện thoại ra gọi cho người yêu, rất nhanh cô đã bắt máy, giọng nói dịu dàng mà anh luôn mê đắm:
- Em nghe đây, em vừa thức, sao hôm nay anh gọi cho em sớm thế?
Tần Lãng đột ngột gọi điện cho cô khi trời còn rất sớm nên Ninh Mịch không khỏi ngạc nhiên. Anh nhỏ nhẹ đáp:
- Anh thấy nhớ em nên muốn nghe giọng của em. Ra gặp anh một lát đi, anh đang ở trước nhà em.
Tuy không nhìn thấy biểu cảm của cô nhưng thông qua giọng nói của Ninh Mịch, anh liền nhận ra cô đang rất bất ngờ:
- Anh… đang ở trước nhà em sao?
Tần Lãng nhẹ giọng, ôn nhu đáp:
- Đúng vậy, anh chờ em, ra gặp anh một lát thôi, anh nhớ em sắp không chịu được nữa.
Nghe anh khẳng định đang ở trước cửa nhà cô, Ninh Mịch cảm thấy tỉnh táo hẳn ra:
- Được, vậy anh chờ em một lát, em đánh răng rửa mặt rồi ra ngay.
Bạn trai đến bất ngờ vào sáng sớm mà chẳng báo trước nên cô chưa chuẩn bị gì, đến cả vệ sinh cá nhân cũng chưa kịp.
Ninh Mịch đánh răng, rửa mặt rồi thay một bộ trang phục tươm tất hơn. Nhờ làn da trắng mịn nên mặt mộc của cô rất xinh, mỗi khi đi làm Ninh Mịch cũng chỉ thoa kem chống nắng và một ít son môi, vậy nên bây giờ cô không cần trang điểm, chỉ đánh tí son cho tươi tắn là có thể tự tin gặp người yêu.
Cô nhẹ nhàng mở cửa nhà, tránh ồn ào làm chị hai thức giấc. Ninh Mịch nhìn thấy xe của Tần Lãng đang đỗ cách nhà cô chỉ vài bước chân. Thấy cô đang đến gần xe ôtô, anh chủ động ra khỏi xe, mở cửa để bạn gái ngồi vào trong.
Sau khi đóng cửa xe lại, cô vẫn chưa hết ngạc nhiên mà cất lời:
- Hôm nay anh đến tìm em sớm như vậy, chẳng lẽ chỉ vì nhớ em mà anh cất công lái xe đến tận đây vào giờ này?
Nhìn gương mặt xinh xắn dù vừa thức giấc vào sáng sớm của cô khiến anh không khỏi xao xuyến. Tần Lãng nhỏm người dậy rồi tinh tế đặt lên môi cô một nụ hôn.
- Đúng vậy, anh nhớ em không chịu được, vậy nên vừa giải quyết xong việc vây bắt bọn cướp trang sức thì anh liền chạy đến đây để gặp em.
Cô ngỡ ngàng khi nghe anh nói đến bọn cướp. Chuyện làm ăn của Tần Lãng, căn bản Ninh Mịch cũng không biết quá nhiều.
- Cướp trang sức sao? Chuyện này rốt cuộc là thế?
Anh kể với cô những việc đã xảy ra có liên quan đến tên Lục Hạo và cả sự kiện đột nhập phòng trưng bày mới xảy ra.
- Anh nói hắn ta là đồng bọn của Hà Diệp Lan?
Tần Lãng gật đầu:
- Đúng vậy, đây cũng không phải là vụ cướp đầu tiên mà băng nhóm Hà Diệp Lan thực hiện.
Trước đó đã từng xảy ra nhiều vụ cướp đồ quý hiếm. Càng nghe anh kể, cô lại càng nhận ra sự nguy hiểm và mưu mô của ả đội trưởng họ Hà. Chẳng những cô ta xấu tính, luôn cố tình làm khó Dĩnh Hà trong công việc mà kể cả đạo đức trong sự nghiệp Hà Diệp Lan cũng không có.
Ba mẹ của Dĩnh Hà ly hôn từ khi cô ta còn nhỏ. Mấy năm trước, sau khi cô ta được nhận vào sở điệp viên không lâu thì ba của cô ta gặp tai nạn qua đời, còn mẹ của Dĩnh Hà từ lâu đã lấy chồng khác và có cuộc sống mới ở nước ngoài.
Mất đi người thân, Dĩnh Hà càng sống sa đọa vì đã kết giao với những thành phần bất hảo trong xã hội, cùng chúng làm ra những phi vụ trộm cắp liên hoàn. Hà Diệp Lan vốn dĩ thiếu tình thương của gia đình từ nhỏ nhưng lại được ăn học đến nơi đến chốn. Dẫu vậy do bản tính vốn có trong con người cô ta đã hình thành nên một kẻ thâm độc, lựa chọn sai hướng, lầm đường lạc lối.
Nghe anh kể những điều liên quan đến Hà Diệp Lan, cô vẫn chưa hết hoang mang mà cất lời:
- Vậy ra cô ta muốn chị hai của em điều tra thông tin về anh để đánh lạc hướng, dồn hết sự chú ý của sở điệp viên sang việc kinh doanh của anh nhằm tránh bị bại lộ chuyện sai trái mà cô ta đã làm.
Hà Diệp Lan lợi dụng chức quyền, đưa ra yêu cầu điều tra về các doanh nhân nổi tiếng của giới kinh doanh trong nước và bắt buộc cấp dưới thực hiện, nhưng thật ra kẻ có vấn đề mờ ám lại chính là cô ta.
Cả hai trò chuyện quên cả thời gian, khi nhìn lại đồng hồ trên điện thoại thì đã 6 giờ sáng.
- Em phải vào nhà chuẩn bị đi làm rồi, anh cũng phải đến công ty nữa. Mà vất vả cho anh thật, cả đêm qua không thể ngủ, đã vậy còn đến nhà tìm em.
Tần Lãng nở nụ cười, anh nắm lấy tay cô, chẳng nỡ rời xa bạn gái chút nào:
- Anh nhớ em, nếu không được gặp em thì anh cũng chẳng ngủ được.
Cô vì lo lắng nên đã nói lời trách yêu, Ninh Mịch chỉ lo Tần Lãng không ngủ cả đêm sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
- Được rồi, vì anh đã cất công đến đây nên em sẽ tiếp thêm năng lượng cho anh.
Đến lượt Ninh Mịch nhỏm người, nhẹ nhàng hôn lên má anh một cái. Tần Lãng thích thú nở nụ cười tươi rồi chai mặt mà đưa tay chỉ vào bên má còn lại:
- Còn bên đây nữa.
Cô vừa bất lực lại vừa thấy anh đáng yêu nên cũng chiều ý anh mà hôn anh thêm một cái nữa. Anh tận dụng cơ hội mà đáp lại cô nụ hôn môi ngọt ngào.
- Cũng còn sớm, để anh đưa em đi ăn sáng rồi quay về chuẩn bị đi làm vẫn kịp.
Cô mỉm cười gật đầu:
- Vậy cũng được.
Anh chu đáo giúp cô thắt dây an toàn, nhưng khi Ninh Mịch đưa mắt nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt cô liền hốt hoảng, cô bối rối thốt lên:
- Chị hai!