Vừa nói dứt lời anh liền cưỡng hôn cô. Ninh Mịch đương nhiên không phản kháng, cô đã nằm gọn trong tay sói, can tâm tình nguyện dâng hiến. Nhân lúc đang trao nhau nụ hôn say đắm, anh luồn cánh tay rắn chắc ra phía sau lưng cô, nhẹ nhàng kéo thân ảnh mong manh ngồi lên đùi anh. Nơi tư mật lúc này vừa vặn tiếp xúc với chiếc chày bên dưới, không ngừng cọ xát bên ngoài, sự kích thích càng dâng cao đến đỉnh điểm.
Nụ hôn vừa dứt, lại đến bầu ngực căng tròn áp sát ngay trước mắt Tần Lãng, anh nào có thể chần chừ thêm được, ngay lập tức mút lấy chúng như trẻ con khát sữa. Chày cối bên dưới tiếp xúc thân mật, cứ va vào nhau, cảm giác nhột nhạt xen lẫn bứt rứt.
Cả hai chẳng thể thách thức giới hạn của nhau thêm được nữa, anh nhanh chóng đưa cây gậy thẳng tắp vào trong hang nhỏ, bắt đầu hành trình khám phá nơi sâu thẳm. Hai tay anh xoa nắn cặp mông to tròn, cùng lúc đoàn tàu vẫn đang cật lực đi vào hang sâu.
Tần Lãng ngước mắt nhìn cô, lời nói có chút trêu chọc:
- Là em dẫn dụ anh.
Cô ngây ngô bị anh bày trò đưa vào tròng, vậy mà bây giờ Tần Lãng lại nói như thể anh vô tội.
- Em không có, là do anh quá gian xảo.
Ở tư thế ngồi đối mặt, càng thấy rõ sự đung đưa đầy mê hoặc của đôi gò bồng đảo to tròn. Cô choàng tay ôm lấy cổ anh, cả cơ thể đều bị anh chiếm hữu. Hai ngọn đồi không ngừng bị nhào nặn, bên dưới hòa quyện cuồng nhiệt, cảm giác lâng lâng cùng khoái cảm bủa vây lấy cô, lý trí dần trở nên mụ mị, nhường chỗ cho thể xác cất lên tiếng nói giao hoan.
Một lúc vật vã với tư thế ngồi thân mật, anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, tinh tế nhấc một chân cô lên cao, tạo điều kiện thuận cho đoàn tàu đào hầm trơn tru. Chiếc chày không ngừng giã vào đường hầm nhỏ hẹp, từng cú thúc cứ thế liên hồi.
Búp hoa co thắt trước sự thâm nhập cuồng nhiệt. Nơi chật hẹp khít chặt như muốn ngăn chặn sự di chuyển của đoàn tàu.
Anh mút lấy da thịt trắng nõn, để lại chi chít vết đỏ. Chiếc chày rút ra khỏi hang sâu nhưng lại nhanh chóng tiếp tục tiến vào trong. Cứ thụt lùi rồi lại tấn công, hành động lặp lại vô số lần để tìm kiếm nguồn khoái cảm về thể xác khi tình yêu đã đủ chín mùi.
Sau một lúc vào ra miệt mài, cả hai cùng nhau lên đến đỉnh núi cao. Chiếc đèn cầy tung sức bật, rót vào búp hoa dòng tinh chất ấm nóng. Cô cảm nhận rõ chất lỏng đặc sệt đang dẫn truyền vào cơ thể mình.
Cô mỏi mệt nằm trong vòng tay anh, hơi thở có chút gấp gáp vì đuối sức sau cuộc chiến kịch liệt vừa xảy ra. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, cuối cùng kế hoạch ăn thịt thỏ nhỏ của sói già cũng đã thành công.
...
Sáng hôm sau,
Một ngày làm việc tất bật của cô lại bắt đầu. Bây giờ trông cô rạng rỡ hơn hẳn những ngày vừa qua, có lẽ vì có được tình yêu nên tâm trạng cũng trở nên phơi phới. Tần Lãng nói chiều nay sẽ đến đón cô tan làm, anh muốn cùng cô dùng bữa cơm chiều.
Ninh Mịch đến văn phòng của bác sĩ Chu, bác sĩ chuyên khoa về não để bàn về hướng điều trị cho chị hai trong thời gian sắp tới. Cô đi ngang qua khu vực khoa cấp cứu, vừa lúc nhìn thấy các y tá và bác sĩ đang hối hả chạy ra sảnh lớn bệnh viện cùng với tiếng còi xe cấp cứu vẫn còn vang lên inh ỏi. Ngay lập tức Ninh Mịch nhận ra có một ca cấp cứu vừa được chuyển đến.
Dù đã có đội ngũ y bác sĩ trực thuộc tiếp nhận cấp cứu, nhưng vì lương tâm nghề nghiệp, cô vẫn không thể phớt lờ đi lướt qua, Ninh Mịch dành chút thời gian đứng lại để quan sát tình hình.
Người bệnh nhanh chóng được các bác sĩ và y tá đẩy vào trong. Lúc giường chuyển bệnh đi lướt qua tầm mắt cô, Ninh Mịch chợt giật thót tim, cô còn ngỡ bản thân đã bị ảo giác nên nhìn lầm.
- Tần Lãng.
Cô thốt lên tên của anh rồi lập tức lao đến giường bệnh đang được đẩy vào phòng cấp cứu. Bệnh nhân người đầy máu me đang nằm bất động chính là anh. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra cả, rõ ràng sáng nay cả hai vẫn còn nói cười vui vẻ và chào tạm biệt nhau, anh còn hứa mỗi buổi chiều đều sẽ đến đón cô tan làm. Bây giờ Tần Lãng đột ngột nhập viện trong tình trạng nguy kịch, toàn thân đẫm máu, nếu không giữ bình tĩnh tốt, e rằng cô đã ngất xỉu vì sốc.
- Tần Lãng anh có nghe em nói không? Tần Lãng à,...
Cô liên tục gọi tên nhưng anh vẫn không có phản ứng. Mọi người thấy bác sĩ Triệu đột ngột xuất hiện và gọi tên bệnh nhân thì vô cùng ngạc nhiên. Cho đến khi anh đã được đẩy vào phòng cấp cứu, y tá giữ cô đứng ở bên ngoài, lúc này bác sĩ Cố liền cất lời:
- Bác sĩ Triệu, bệnh nhân vừa rồi là người nhà của cô sao?
Ninh Mịch không chút chần chừ, cô liền đáp:
- Anh ấy là bạn trai của tôi. Tôi muốn xem tình hình của anh ấy.
Ninh Mịch có ý muốn đích thân chữa trị cho Tần Lãng, tuy nhiên mọi chuyện cần theo khôn khổ nhất định.
- Bác sĩ Triệu, cô bình tĩnh lại đã, bây giờ tôi sẽ vào trong chữa trị cho anh ấy. Cứ tin tưởng ở tôi.
Bác sĩ Cố biết cô đang thiếu bình tĩnh khi chứng kiến người yêu của mình bị thương nặng. Vì vậy cô sẽ bị tình cảm cá nhân chi phối, tốt nhất vẫn nên để anh ấy chữa trị sẽ tốt hơn.
Ninh Mịch cũng là người trong nghề nên cô rất thấu hiểu, nếu tinh thần của bác sĩ không vững sẽ khó lòng chữa trị cho bệnh nhân. Lần thấy chị hai bị tai nạn, cô vẫn cố giữ được bình tĩnh, nhưng hôm nay bất ngờ thấy anh bị thương, sự việc quá đột ngột, cô có phần bị kích động nên không kiểm soát tốt cảm xúc.
- Được, trông cậy vào anh.