Phượng Bảo Nam ho nhẹ hai tiếng, nghiêm nét mặt nói:
- Ta cũng nhắc nhở muội, nữ tử của hắn rất nhiều.
Kiều Vi Nhi kinh ngạc:
- Hắn còn có nữ tử?
Phượng Bảo Nam cố ý đưa ngón tay lên:
- Ta đếm xem, một hai ba... bảy ~ tám ~ chín... Ai nha, đếm không hết.
- Xem ra chính là nói bậy.
Kiều Linh Vận nắm tay Kiều Vi Nhi:
- Vi Nhi đừng xoắn xuýt chuyện đính hôn, muội và Khương Phàm chỉ là tạm thời. Các ngươi chắc chắn sẽ không thành thân đâu, tỷ tỷ cam đoan với muội
- A? Nha...
Gương mặt xinh đẹp Kiều Vi Nhi ửng đỏ, dạ hai tiếng, nhẹ gật đầu.
Kiều Linh Vận không có chú ý sự khác lạ của Vi Nhi, nàng nói:
- Đi thôi đi thôi, đều trở về thay y phục, đêm nay Thanh Bình uyển sẽ rất náo nhiệt.
Phượng Bảo Nam bước nhanh đuổi theo Kiều Linh Vận, lôi kéo bàn tay nàng.
Kiều Linh Vận muốn cười, lại để hắn nắm chặt:
- Không phải huynh muốn chạy sao?
- Ta là muốn trở về tìm kiếm người nhà, làm sao rời khỏi muội được.
- Lúc ấy trong ánh mắt kia lại có như thế này, huynh là hận không thể bay trở về.
- Ta đối với muội là chân tình, muội không cảm giác được sao?
- Không cảm giác được.
- Thời gian còn sớm, chúng ta trở về phòng cảm nhận cảm giác.
- Huynh... Thành thật một chút.
- Hôm nay muội mệt mỏi rồi, ta ôm muội.
- A? A! Thả ta ra, người trong tộc đang nhìn đấy.
- Tại sao chúng ta phải sợ bọn họ nhìn?
Phượng Bảo Nam ôm Kiều Linh Vận đi thẳng đến trên núi.
Kiều Thiên Mạch ở phía sau nhìn mà lắc đầu:
- Không thể tránh được một trận đại chiến. Vô Song, chờ một lúc nữa nhớ kỹ phải nhắc nhở tỷ tỷ muội, đừng quên còn có tiệc tối.
- Đại ca!!
Kiều Vô Song quát.
Kiều Thiên Mạch nhìn qua bóng lưng Khương Phàm, nói nhỏ:
- Các muội nói xem, ta có nên đi tìm Khương Phàm hay không?
Khương Phàm trở lại phía sau núi, Thao Thiết Thánh Pháp giao cho Kiều Vô Hối:
- Đây là Thao Thiết Thánh Pháp, phục chế nó.
- Trước hừng đông sẽ xong.
Kiều Vô Hối cung kính tiếp lấy, không có nói hơn nửa câu.
- Làm hai bản, ngươi cũng thử luyện một chút.
Khương Phàm cũng mặc kệ hoàng thất nhắc nhở cái gì, Thao Thiết hung thú cái gì, hắn không chỉ muốn tự mình tu luyện, còn muốn cho thân nhân dùng.
Một bản ở lại Kiều gia, một bản cho Khương gia.
Bộ võ pháp này tương đương với hung thú truyền thừa, uy lực vô cùng cường đại. Chỉ cần không tùy tiện dùng linh tinh sẽ không bị Thao Thiết phát hiện.
Chờ tương lai thật phát hiện được, hắn hẳn là đã trưởng thành.
Không cần Thao Thiết tới tìm hắn, hắn cũng sẽ tự mình đi tìm Thao Thiết bộ tộc tính tổng nợ.
Khương Phàm lại hỏi Kiều Vô Hối:
- Ngươi hiểu bao nhiêu về Ác Nhân cốc?
Kiều Vô Hối nói:
- Phụ thân muốn biết về vấn đề nào?
- Ta ở nơi đó phát giác được một loại cảm ứng.
Khương Phàm có chút do dự, bởi vì cái này dính đến bí mật lớn nhất của mình, cũng là bởi vì hắn cũng không xác định loại cảm ứng kia đến từ nội bộ Ác Nhân cốc, hay là trùng hợp có 'Kim Thai' ở Ác Nhân cốc.
- Gặp nguy hiểm?
- Cũng không tính là nguy hiểm, mà là dính đến bí mật của ta. Ngàn năm trước, thần triều hủy diệt, ngươi có điều tra qua chuyện phát sinh phía sau không?
- Tin tức Đăng Thiên Kiều truyền khắp Thương Huyền, mười hai hoàng đạo liên thủ tới gần biên cảnh thần triều. Bắc Thái Đế Quân giáng lâm, ý muốn chiếm lấy Thiên Hậu, hàng phục tàn dư của thần triều, khống chế Vạn Thế thần triều phụ thuộc Thương Huyền.
- Sau khi bị Thiên Hậu cự tuyệt, Bắc Thái Đế Quân đã rời khỏi, mười hai hoàng đạo giết đến thần triều. Thiên Hậu cử hành đại điển tế thiên tại hoàng cung, tập thể chịu chết, từ đó đã không còn tin tức.
- Vết tích tồn tại của thần triều cũng bị mười hai hoàng đạo dùng thời gian mười mấy năm liên thủ xóa đi, như chưa từng xuất hiện qua.
- Mẫu thân từng nói, Thiên Hậu tế trời, nhìn như mà muốn chết theo, kì thực là đang muốn cứu vớt phụ thân, muốn để phụ thân luân hồi.
Kiều Vô Hối chậm rãi lắc đầu, năm đó đã từng nghĩ tới tra tìm tình huống thần triều, tìm kiếm cứu di tích thần triều, nhưng mười hai hoàng đạo lại liên hợp giám sát thiên hạ, nhất là mẫu thân ở nơi này, cho nên hắn không dám vọng động.
Sau đó, khi mười hai hoàng đạo dần dần buông lỏng cảnh giác, vết tích thần triều tồn tại đã triệt để bị xóa đi. Hắn không biết Thiên Hậu muốn làm thế nào để phục sinh phụ thân, cũng không biết phụ thân sẽ trở về lúc nào. Hắn chỉ biết là mẫu thân tin tưởng vững chắc phụ thân sẽ luân hồi trở về, cho nên hắn cũng tin chắc.
Khương Phàm ngồi vào trên băng ghế đá trước tổ từ, nói rõ bí mật với Kiều Vô Hối:
- Sau khi thần triều hủy diệt, Thiên Hậu đã dùng huyết nhục của ta tạo nên rất nhiều Kim Thai, mai táng các nơi ở Thương Huyền, chuẩn bị để ta luân hồi.
- Kim Thai cách chừng mười năm sẽ thức tỉnh một cái, dùng 'Sinh mệnh sinh ra' đến kích thích 'Luân Hồi đại đạo', tiếp dẫn ta trở về.
- Loại tình huống này từ ngàn năm trước đã kéo dài đến bây giờ, trước khi ta thật sự luân hồi đã có hơn tám mươi Kim Thai 'Thức tỉnh'.
- Bọn hắn chính là ta, lại cũng không phải ta. Bọn hắn đều có hỏa văn, cũng đều có tư tưởng độc lập, giữa bọn hắn và ta có cảm ứng đặc biệt.
Kiều Vô Hối chấn kinh lại sợ hãi, đây tuyệt đối là bí mật lớn nhất của phụ thân, vậy mà lại nói rõ với hắn.
Khương Phàm trầm ngâm một lát, lại nói:
- Thiên Mục đại tướng du tẩu ở các nơi Thương Huyền, ngàn năm qua tìm kiếm hết kẻ này đến kẻ khác. Có thể là ngay cả hắn cũng đều không xác định được Kim Thai đã được chôn ở nơi nào, cho nên sau khi tìm tới một người, bồi dưỡng mấy năm liền tiếp tục tìm kiếm người kế tiếp.
- Hắn rất vội vàng, sợ bỏ lỡ Luân Hồi chân chính. Cho nên những Kim Thai bị vứt bỏ kia không người chăm sóc, đều là tự mình lớn lên, cũng bởi vì hoàn cảnh đặc biệt của các tộc mà tạo thành tư tưởng độc lập, thiện ác khó định.
Kiều Vô Hối nói:
- Kim Thai của phụ thân, hẳn là đều họ Khương, có hỏa văn.