Trong mỗi cái nước xoáy đều có cường quang dâng lên, dựng dục lợi kiếm bén nhọn.
- Đến đây, đánh với ta một trận, ta sẽ để ngươi mở mang kiến thức một chút, cái gì gọi là Thiên Dương Kiếm văn.
Lý Tịch gào thét, tóc dài bay loạn, hai mắt trừng trừng, thanh âm cùng khí thế theo năm trăm vòng xoáy cộng minh, tràng diện cực kì kinh người.
- Thiên Dương Kiếm văn? Ngươi thừa nhận. Ha ha, Lý Tịch, ngươi không về được Hoàng Phủ gia, ngươi phải đi với ta đến Vương Quốc Hắc Ám.
Khương Phàm lần nữa kích thích.
- Ta muốn về Hoàng Phủ gia! Hoàng Phủ gia!
Lý Tịch hét lên đầy giận dữ, năm trăm vòng xoáy trong nháy mắt đã nổ tung, đinh tai nhức óc.
Những tia sáng lăng lệ, ngăn cách không gian, năm trăm thanh lợi kiếm phun trào ra, thanh thế mãnh liệt lung lay thiết lao.
Theo lực khống chế của Đại Thừa Thánh văn hắn, năm trăm thanh lợi kiếm ở trước mặt kịch liệt xen lẫn, hợp hai làm một. Mỗi một thanh lợi kiếm ngưng tụ lại đều tăng cường năng lượng Kiếm thể.
Trong tay hắn ngưng tụ thành một thanh trọng kiếm kinh khủng.
- Mở!!
Ánh mắt Lý Tịch như điện, nắm chặt trọng kiếm đánh về phía trước một kích.
Không gian vặn vẹo, kiếm khí tăng vọt, uy lực giờ khắc này thẳng tới linh nguyên đỉnh phong.
Ầm ầm.
Cửa sắt bạo hưởng, chấn động lồng giam, đánh ra một vết tích thô to.
- Quả nhiên là Thiên Dương Kiếm văn, ngươi phục chế linh văn Hoàng Phủ gia.
Ý thức Khương Phàm rời khỏi thiết lao.
- Giữa Lý Tịch và Lý Dần hẳn là có quan hệ đặc biệt gì đó.
Giọng Đan Hoàng hiện lên trong đầu Khương Phàm.
- Lý Dần là xuất hiện ba năm trước đây, Lý Tịch cũng là xuất hiện ba năm trước đây. Bọn hắn đều không có ký ức, cũng đều có thể phục chế linh văn người khác. Giữa bọn hắn khẳng định có liên hệ, ta hoài nghi có thể là phía sau bọn hắn ẩn giấu bí mật gì đó.
Khương Phàm thậm chí đang nghĩ, trên đời này có thể còn có kẻ thứ ba, thứ tư, thứ năm hay không?
- Vì sao bọn hắn có thể phục chế linh văn, cái này chẳng phải đang phục chế vận mệnh của người khác sao?
Đan Hoàng cảm thấy không thể tưởng tượng được, cũng cảm thấy có chút uy hiếp.
Đối với con người mà nói, linh văn tương đương với vận mệnh. Nó quyết định phương diện ngươi sinh tồn ở thế giới này, quyết định phương hướng ngươi tu luyện võ đạo, quyết định độ cao trưởng thành ở tương lai của ngươi.
Linh văn là thứ huyền diệu nhất thế gian, cũng là tuần hoàn theo quy luật khắc nghiệt của thiên đạo.
Phục chế linh văn người khác chính là đang phục chế vận mệnh người khác.
Lần nữa Đan Hoàng lại hoài nghi thân phận thật sự của Lý Dần, Lý Tịch, là con người, hay là vũ khí nào đó, hay lại là, vật chứa!
Thiên Hậu... Vạn Linh Huyết thụ...
Sắc Khương Phàm trở nên nghiêm trọng, hắn tự mình lẩm bẩm.
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Vạn Linh Huyết thụ có thể thôn phệ huyết mạch yêu thú, diễn biến ra bí văn trấn áp tương ứng. Thiên Hậu có thể thông qua khế ước, theo huyết mạch cường hãn cùng hưởng thực lực. Cho nên ta đang nghĩ, Lý Dần, Lý Tịch...
Trong đầu Khương Phàm có chút hỗn loạn, giống như bắt lấy điểm mấu chốt gì đó, nhưng lại xâu chuỗi không nổi.
- Ngươi nói Thiên Hậu có thể làm gì?
Đan Hoàng chấn kinh, cùng hưởng huyết mạch?
Cùng hưởng nhiều ít, cùng hưởng tới trình độ nào?
Đây là cái linh văn biến thái gì?
- Linh văn của Thiên Hậu là tuyệt thế hiếm thấy.
Khương Phàm không có nhiều lời, tiếp tục suy đoán khả năng bí mật liên lụy đến Lý Dần.
Chỉ là, nghĩ tới nghĩ lui, thực sự nghĩ không ra.
Xem ra chỉ có thể đưa Lý Tịch đến Hắc Ám Vương Quốc, để Lý Tịch và Lý Dần mặt đối mặt nhau!
- Khương Phàm? Ngươi còn đứng đó làm gì?
Kiều Linh Vận lung lay tay trước mặt Khương Phàm.
Khương Phàm lấy lại tinh thần:
- Chuyện gì?
- Ta không rõ ràng rốt cuộc là ngươi có quan hệ như thế nào với Kiều gia. Nhưng ta xin nói câu mạo phạm, ngươi giày vò xong lại thoải mái phóng khoáng như thế. Chúng ta thì sao? Ngươi trêu ra cục diện rối rắm, chúng ta đến phụ trách xử lý?
Kiều Linh Vận không dám chất vấn Khương Phàm, nhưng nàng vẫn không nhịn được hỏi mà.
- Mười năm.
- Có ý gì?
- Nhiều nhất hai mươi năm.
- Sau đó thì sao?
- Nhiều nhất hai mươi năm, Kiều gia sẽ phải gặp lại biến cố. Trước lúc đó, các ngươi phải tìm huyết tính trở về cho ta. Hôm nay xem như ta mở trận cho các ngươi.
Thân phận của Khương Phàm không giấu được quá lâu, nhiều nhất hai mươi năm sẽ triệt để bại lộ ở trước mặt người đời, cũng sẽ khiến cho oanh động vô tận.
Đến lúc đó, Kiều gia không có khả năng giống như ngàn năm trước, chỉ có thể lo thân mình như thế, hắn cũng sẽ không ở cho phép Kiều gia lại 'Không có được gì'.
Bởi vì, hiện tại Kiều gia đã không còn là Kiều gia trước đó, trên người bọn họ chảy xuôi huyết mạch của Khương Phàm.
Sau khi Cổ Hoa phát hiện cũng sẽ không tha cho bọn hắn, toàn thế giới cũng sẽ không tha cho bọn hắn.
Khương Phàm nhất định phải mang bọn hắn đứng ở trước mặt toàn thế giới!
Bọn hắn cũng nhất định phải bồi tiếp Khương Phàm, nghênh chiến toàn thế giới!
Kiều Linh Vận nhịn không được:
- Ta là thật không rõ lời của ngươi nói, chuyện ngươi làm, còn có một ít tư thái của ngươi. Ngươi có thể mở lời một chút hay không, giải thích với ta dù là một chút xíu?
Khương Phàm trầm mặc một lát, nhìn về phía Kiều Linh Vận.
- Ta đang chờ.
Kiều Linh Vận nghênh tiếp ánh mắt Khương Phàm.
Lấy tính tình cường thế của nàng, nếu như không phải phụ thân tự mình căn dặn, nàng đã sớm cãi vã với Khương Phàm.
Khương Phàm đột nhiên hỏi:
- Cô là Linh Nguyên Cảnh Cửu Trọng Thiên?
Kiều Linh Vận nói:
- Đại ca ta là linh hồn cảnh nhất trọng thiên, ta cũng có cơ hội đột phá, nhưng ta tận lực đặt ở Cửu Trọng Thiên. Vì thời điểm thi đấu bài vị, cam đoan Linh Hồn cảnh có người, cam đoan Linh Nguyên Cảnh có ưu thế.
- Cô có lòng tin đối với mình hay không?
- Ta đương nhiên có lòng tin! Ta là Đại Thừa Thánh văn, là người có thiên phú mạnh nhất của Kiều gia, đưa mắt ra nhìn những tử đệ Cổ Hoa, bên trong Cửu Trọng Thiên có thể cùng ta đối kháng cũng không có mấy người.
- Bảo Nam là Linh Nguyên Cảnh bát trọng thiên, là Thánh văn Kiều gia chúng ta toàn lực tạo ra. Vô Song cùng Vi Nhi đều là bát trọng thiên, mặc dù là lục phẩm linh văn, nhưng đều là Kim Kiêu Thú linh văn.