Đến bây giờ cũng còn đang hoài nghi tiếng xưng hô kia là ảo giác!
- Gọi ta Khương Phàm là được rồi.
Khương Phàm nói, sau đó đi tới phía trước đại điện.
- Chúng ta không dám mạo phạm, nếu không... Tiểu tổ?
Ba người theo sát ở phía sau, trên mặt chất đống một chút xấu hổ lại mang theo nụ cười không tự nhiên.
- Trường Sinh đại điển lúc nào cử hành?
Khương Phàm đi đến đại điện.
Trước đó không muốn gây chuyện, chỉ đi dạo xong sẽ rời khỏi, bây giờ xem ra phải ngây ngốc ở đây một thời gian.
Có một số việc, có một số người, cũng muốn giải quyết.
- Sau sáu ngày.
- Đan sư đều gom góp sao?
- Luyện chế Trường Sinh Đan là đủ rồi, nhưng muốn lắng đọng Huyền m Đan, chúng ta cần hỏa diễm càng mạnh, càng nhiều Luyện Đan sư. Cho nên, nếu như ngài có thể tự mình tham gia, là vừa đủ rồi.
- Nếu như chỉ thiếu hỏa diễm đặc thù, bằng hữu của ta thích hợp hơn. Chính là tiểu hồ ly này, nó có Hỏa khí đặc biệt, Thái Dương đồ đằng Thượng Cổ.
Khương Phàm lấy tặc điểu từ trong thanh đồng tiểu tháp ra.
- Thượng Cổ? Thái Dương đồ đằng?
Kiều Vạn Niên ba người hít một ngụm khí lạnh, trao đổi ánh mắt khiếp sợ.
Không hổ là người để cho ngay cả lão tổ tông đều muốn quỳ xuống, ra tay một cái thì chính là đồ thời đại Thượng Cổ, lại còn là Thái Dương đồ đằng!
Trên quảng trường, Kiều Thiên Mạch, Kiều Linh Vận đều ngu ngơ ở tại chỗ, tròng mắt đều muốn rớt xuống.
Hoa mắt sao?
Nằm mơ sao?
Tất cả những gì đang nhìn thấy đều là thật sao?
Phụ thân uy nghiêm của bọn hắn, Nhị thúc cường thế, cô cô lãnh diễm, vậy mà đang cúi đầu khom lưng trước một hài tử?
Điên rồi sao?
Quảng trường yên tĩnh như chết, tất cả những thị vệ cũng hơi há mồm, đưa mắt nhìn ba người có quyền thế nhất của Kiều gia quay xung quanh một thiếu niên, cười theo đưa vào trong điện.
Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thân phận thiếu niên này lại là gì?
Kiều Phương Hoa nhìn hồ ly trên vai Khương Phàm, cẩn thận nói:
- Có vị tiền bối này tương trợ, chúng ta hẳn là đủ. Đến lúc đó, xin ngài lên đài chủ trì, thuận tiện cho chúng ta chút chỉ đạo.
- Trường Sinh đại điển ta sẽ không tham gia, ta muốn đi thi đấu bài vị.
Đáy mắt Khương Phàm hiện lên tia sắt lạnh.
Hắn không có lo lắng như Tô Triệt, ngàn năm trước các tộc Cổ Hoa trấn áp Kiều Hinh, để nàng chịu đủ tuyệt vọng cùng dày vò, sau đó ba nhà Hoàng Phủ càng bức chết Kiều Hinh, hắn đều muốn hoàn trả đủ.
- Cái này... Kiều Vạn Niên có chút chần chờ.
- Có khó khăn?
- Thi đấu bài vị ba mươi lăm năm một lần, tương đương với một đời một lần. Người dự thi có hai điều kiện hạn chế, một là Linh Nguyên cảnh bát trọng thiên đến Linh Hồn cảnh nhất trọng thiên, một cái khác nhất định phải là trực hệ chi thứ bên trong cửu đại gia, hoặc là người có liên quan hôn nhân.
- Ví dụ như nói, chúng ta mời chào Phượng Bảo Nam, công bố thân phận ra ngoài chính là vị hôn phu của trưởng nữ Kiều Linh Vận của Kiều gia chúng ta. Nếu như ngài muốn tham gia, vấn đề thân phận này...
Kiều Vạn Niên lộ vẻ khó xử.
Kiều Vạn Sơn bỗng nhiên nói:
- Nếu không, con nuôi?
Kiều Vạn Niên lập tức quát tháo:
- Làm càn! Đại bất kính!
Kiều Vạn Sơn vội vàng xin lỗi Khương Phàm.
Kiều Phương Hoa cũng thật khó khăn, các gia tộc tìm ngoại viện bình thường đều sẽ dùng hai thân phận 'Con rể' hoặc 'Vị hôn phu' này, thỉnh thoảng sẽ dùng con nuôi, cũng ban thưởng cả dòng họ gia tộc.
Nhưng Khương Phàm lại là người mà ngay cả lão tổ tông của bọn hắn đều phải quỳ xuống, bọn hắn thực sự không dám mạo phạm.
Kiều Vạn Niên lại nói:
- Lần này thi đấu bài vị còn mời thế lực bên ngoài cùng nhau quan chiến, hoàng thất đã sớm thông cáo các đại gia, nhất định phải nghiêm ngặt khống chế thân phận của người dự thi.
- Các ngươi tùy tiện tìm cho ta một thân phận, không cần cố kỵ bối phận, hợp tình hợp lý là được. Ta có một vấn đề...
- Ngài nói.
- Có thể giết người không?
Kiều Vạn Niên bọn hắn âm thầm nhếch miệng:
- Cái này, thật không thể! Thi đấu bài vị luận bàn làm chủ, nghiêm cấm xuất hiện thương vong. Bài vị cuối cùng cũng là căn cứ biểu hiện từng cảnh giới tiến hành bình xét tổng hợp. Nhưng nếu như bởi vì thất thủ, giết ai, thì cứ chết một người, bài vị hạ xuống một bậc.
- Ta hiểu rồi. Thả Kiều Vi Nhi đi, chuyện lần này ta gánh chịu.
Khương Phàm quay người rời khỏi, để lại ba vị Kiều gia cung kính đưa tiễn.
- Ngươi đã làm gì?
Tiểu hồ ly liên tục quay đầu nhìn lại, ba tên này làm sao vậy, bị thi nguyền rủa sao, hay là ta nằm mơ?
- Chúng ta có thể phải ở chỗ này một thời gian ngắn, coi Kiều gia là nhà mình.
- Thật? Ở tới khi nào?
- Khoảng chừng nửa tháng.
- Chúng ta là khiêm tốn đến, hay là...
- Tùy tiện náo.
- Ha ha, được rồi!
Tiểu hồ ly vèo cái đã chạy đi, đi tìm Tiểu Vi Nhi của hắn.
…
- Các ngươi đang làm gì? Phượng Bảo Nam đâu?
Thời điểm Khương Phàm rời khỏi đại điện, bọn người Kiều Thiên Mạch đang đứng cách đó không xa, bọn hắn đang dựng thẳng lỗ tai cố gắng nghe chuyện ở trong điện.
- Hôm qua bị phụ thân chấn thương, tương đối nghiêm trọng, đang nghỉ ngơi.
Kiều Linh Vận thể hiện quái dị, trong điện nói chuyện không nghe rõ ràng, nhưng tình huống trong điện lại nhìn rất rõ ràng.
Phụ thân và hai vị trưởng bối lại cúi đầu, thậm chí cũng không dám nhìn thẳng thiếu niên này.
- Các ngươi phát triển đến đâu rồi?
Khương Phàm hỏi Kiều Linh Vận.
Vốn muốn mang Phượng Bảo Nam về Vô Hồi thánh địa, kết quả hắn lại ở đây thành gia, cái này có thể sẽ khá phiền toái.
- Bước gì?
- Tình cảm của các ngươi sâu không?
- Ngươi có ý gì? Nếu như không sâu, ngươi muốn để hắn rời khỏi Kiều gia?
Tính cách Kiều Linh Vận cường thế, ngôn ngữ theo bản năng mà phản kích.
- Ta nói là, ngươi có nguyện ý đi cùng hắn hay không.
- Không thể nào! Nữ nhi Kiều gia tuyệt đối không gả ra ngoài! Chỉ có thể để nam tử ở rể!
- Vậy các ngươi nghĩ cách tự mình giải quyết đi.
- Cái gì gọi là tự chúng ta giải quyết? Uy, ngươi đi đâu? Ngươi có ý gì!
- Ta đi chiếu cố người của Đường gia và Mục gia.
Khương Phàm dọc theo thềm đá, đi tới cửa phủ.
Bọn người Kiều Thiên Mạch hai mặt nhìn nhau, bước nhanh đuổi theo Khương Phàm.