Cảnh tượng trước mặt đã dần sáng tỏ thông suốt, không có nước hồ giá lạnh, không có hồ sâu thăm thẳm áp lực.
Nơi này là một thế giới mênh mông tươi mát lại phong phú, núi lớn thành rừng, cây to che trời, dòng sông uốn lượn, thác nước lao nhanh, các đóa hoa xinh đẹp nở rộ, vô số mùi hương lão dược phiêu đãng.
Nơi này không có Yêu thú, không có hỗn loạn.
Nơi này an tĩnh lại thanh bình, tươi mát lại mỹ lệ.
Nơi này nghiễm nhiên chính là một tiên cảnh mỹ diệu ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Tiêu Phượng Ngô từ trên trời giáng xuống, đạp trên một ngọn núi cao, thân thể mười tám mét chấn động đến ngọn núi đều đang lay động.
Hắn thở hổn hển, ngạc nhiên nhìn ra khắp nơi.
Từ đáy hồ hắc ám giá lạnh, đến rừng rậm mỹ diệu tươi mát, hoàn cảnh đột nhiên chuyển biến để hắn có chút mộng.
- Sức mạnh tự nhiên thật là tinh khiết.
Lâm Nam đứng trên vai Tiêu Phượng Ngô, say mê hít thở.
Cảm giác này thực sự quá kỳ diệu, chỉ là hít vào một hơi, tựa như nhấp một hớp linh tuyền.
Tịch Nhan, Thương Hàn Nguyệt cũng bị phóng xuất, ngạc nhiên nhìn xung quanh, còn tưởng rằng đã lâm vào trong một loại huyễn cảnh nào đó.
- Nơi đó, nơi đó có thứ gì đó đang triệu hoán ta.
Dạ An Nhiên chỉ vào phương xa.
- Nhanh đi, thất thần làm gì.
Hàn Ngạo thúc giục Tiêu Phượng Ngô.
Nếu không phải ác thú nguy hiểm dưới đáy hồ đang kêu gọi Dạ An Nhiên, hôm nay chính là đã đụng vào cơ duyên.
Tiêu Phượng Ngô đưa cánh tay tráng kiện một phát bắt được Hàn Ngạo, hung hăng ném ra:
- Ngươi biết bay, ngươi đến dẫn đường.
- Hẹp hòi, đuổi theo ta.
Toàn thân Hàn Ngạo phồng lên, hóa thành Dực Long, giương cánh bay lên không.
Tiêu Phượng Ngô đạp tan núi cao, ôm đám người tiến lên, vững vàng rơi trên người Hàn Ngạo.
Hàn Ngạo vội vàng không kịp chuẩn bị, suýt chút nữa rơi xuống:
- Hỗn đản! Rụt về lại!
- Quá lớn, làm đau ngươi rồi?
Tiêu Phượng Ngô hắc hắc cười xấu xa, nhanh chóng lùi về bản thể.
Biểu hiện của bọn người Lâm Nam co lại, thật sự là im lặng.
Hàn Ngạo nhấc lên cuồng phong, lướt qua sơn lâm, thuận theo Dạ An Nhiên chỉ dẫn xông về phía trước.
Dạ An Nhiên đang cẩn thận cảm nhận được triệu hoán thần bí, bọn người Tiêu Phượng Ngô lại không bình tĩnh được nữa.
Trong rừng rậm phía dưới tất cả đều là bảo bối!
Nhân sâm màu vàng liên miên sinh trưởng, linh quả kỳ dị treo đầy nhánh cây.
Thậm chí bên trong con sông lao nhanh còn nổi lơ lửng linh châu.
Bọn hắn còn chứng kiến trên một ngọn núi cao treo đầy bảo thạch, đó là linh thạch!
Linh thạch trực tiếp sinh trưởng ở bên ngoài!
- Ta nhịn không được, ta muốn điên rồi.
Tiêu Phượng Ngô ở trên người Hàn Ngạo kích động đến dậm chân, hận không thể đập xuống, đem tất cả linh quả bảo bối đều cuốn đi.
- Nơi này chưa từng bị phát hiện qua sao?
- Nơi này đơn giản chính là một thế giới nguyên thủy ngủ say.
- Hình như nơi này không có Yêu thú.
- Thật không thể tin được, ta chưa từng thấy qua bảo địa nào như thế này.
Bọn người Lâm Nam rung động đến tột đỉnh, cũng có cảm giác hoảng hốt không chân thực.
Nơi này xác định là có tồn tại sao?
Hay là bọn hắn đã bị cuốn vào một không gian huyễn cảnh nào đó?
- Hô hô!
Tiêu Phượng Ngô hít sâu một hơi, vẻ mặt hốt hoảng mà nói:
- Ai đánh ta một cái đi, nhìn xem có phải đang nằm mơ hay không.
Bành!
Cơ Lăng Huyên vung nắm đấm lên, đánh vào trên bụng Tiêu Phượng Ngô.
Tiêu Phượng Ngô run rẩy, da thịt giống như là sóng cả kịch liệt lay động, hắn kêu gào, thân người cong lại bay ra ngoài.
Cơ Lăng Huyên lung lay nắm đấm:
- Cảm giác hình như rất chân thực.
- A!! Ai nói để cho ngươi đánh ta, nắm đấm của ngươi nặng bao nhiêu ngươi không biết à?
Tiêu Phượng Ngô nện ở trên núi cao nơi xa, tức giận đến nhảy tung tăng.
- Đừng làm rộn! Mang hắn lên, nhanh lên!
Dạ An Nhiên thúc giục bọn hắn.
Hàn Ngạo bắt lấy Tiêu Phượng Ngô, phóng tới không trung, tiếp tục chạy về phía trước.
- Các ngươi nhìn nơi đó.
Thương Hàn Nguyệt cũng kích động hô to.
Xa xa, trong u cốc có một vịnh linh tuyền, mê vụ nồng đậm.
Trong linh tuyền còn mọc ra số lượng lớn linh quả kỳ dị, thoạt nhìn như là Tinh Linh mỹ lệ, đang nhẹ nhàng nhảy múa xung quanh linh hồ.
Xem xét chính là bảo dược hiếm thấy.
- Đừng nên dừng lại, tiếp tục đến phía trước!