Liệt diễm, kim quang cuồn cuộn, hóa thành một thanh hỏa thương, ngang nhiên đánh về phía Lôi Xà.
Ầm ầm!
Mãnh liệt bạo tạc, oanh minh điếc tai, lôi hỏa xen lẫn, rung động toàn trường.
- Hoa...
Toàn trường oanh động, đám người cảm giác được ngoài ý muốn sâu sắc, tất cả cơ hồ như sôi trào.
Bọn hắn hoàn toàn không nghĩ tới trận không chút bất ngờ này sẽ có dạng đối kháng kịch liệt như thế, càng không nghĩ tới Khương Phàm vậy mà có thể thật trực diện đối kháng với Bạch Hoa.
- Đó là Liệt Hỏa Phần Thiên đệ tam trọng, Liệt Diễm Thương!
- Hắn vậy mà có thể thi triển đến thức thứ ba? Cái này cần thành thục linh văn cùng đầy đủ linh lực làm phụ trợ. Thời điểm Khương Uyển Nhi tu luyện ra Liệt Diễm Thương đã là Linh Anh cảnh bát trọng thiên, Khương Phàm làm sao có thể?
- Đối kháng lôi triều chính diện, uy lực hoàn toàn không kém. Hắn đến cùng là mấy phẩm linh văn, lại là cảnh giới gì?
- Ai nói hắn ba tháng trước còn chưa có thức tỉnh linh văn?
- Khương gia ẩn giấu tiểu quái vật gì đây?!
Trưởng lão cùng đám đạo sư đều chấn động, bọn hắn đoán được các loại cục diện, duy chỉ không có nghĩ đến trận đối kháng sẽ kịch liệt như hiện tại.
- Nghị ca ca!
Khương Uyển Nhi kϊƈɦ động reo hò, nàng nhớ không lầm, Khương Phàm đạt được Liệt Diễm Phần Thiên không đến một tháng, vậy mà đã lĩnh hội đến thức thứ ba.
Quá rung động.
Cái này cần thiên phú như thế nào?
- Tỷ tỷ, ngươi đã sớm biết?
Thiếu nữ bên cạnh Dạ An Nhiên giương lông mày xinh đẹp, trước đó còn một mực kỳ quái tại sao tỷ tỷ phải lưu lại xem trận luận võ này, không nghĩ tới vậy mà lại phấn khích ngoài ý muốn như thế.
Dạ An Nhiên chậm rãi lắc đầu, tiếp tục xem giao phong trêи đài.
Lôi hỏa va chạm, quét sạch lôi trận, cường quang chói mắt, kịch liệt oanh minh, nhấc lên từng cơn sóng khi sóng sau cao hơn sóng trước, cứ nghĩ trận chiến sẽ kết thúc trong mấy hiệp chiến đấu vậy mà kéo dài mười mấy hiệp.
Khương Phàm rốt cục cũng lao đến gần sát người Bạch Hoa, không có chút do dự, lập tức nhấc hai tai lên liên tiếp giống như mưa to gió lớn mà oanh kϊƈɦ, ngạnh sinh sinh đánh loạn bộ pháp của Bạch Hoa.
Bạch Hoa mặc dù có kinh nghiệm luận võ phong phú, nhưng lại kém xa Khương Phàm một phần mười.
m thanh giòn vang, Khương Phàm bắt lấy cổ tay Bạch Hoa, thân eo thay đổi, toàn thân phát lực, không đợi Bạch Hoa kịp phản ứng, vậy mà dữ dội quăng mạnh xuống dưới, giống như vung lên một đầu roi sắt, trùng điệp đánh vào mặt đất.
Tiếng va đập trầm muộn để mọi người vây xem hít vào một hơi khí lạnh.
Khương Phàm cũng không có buông tay, lực lượng vạn cân phát uy, liên tục một lần lại một lần đánh Bạch Hoa trêи mặt đất.
- Tiểu gia hỏa, đủ dữ dội.
Hai mắt Tiêu Phượng Ngô tỏa ánh sáng, hắn ưa thích loại đấu pháp này.
- Quá nóng nảy, quá dã man.
Chu Thanh Thọ cảm khái lắc đầu, ánh mắt một khắc cũng không có rời khỏi trận chiến đấu trêи lôi đài.
- Bạch Hoa, ngươi đang làm gì? Đừng cho Bạch Vương phủ các ngươi mất mặt xấu hổ!
Triệu Thiên Nguyệt nhìn không được, vọt tới phía trước lo lắng hô to.
- Aaa...!
Bạch Hoa khuất nhục phẫn nộ, bạo hống một tiếng, toàn thân sôi trào lôi triều mãnh liệt đến kinh người, thanh thế kia phảng phất như tiêu hao linh lực toàn thân, kinh lôi cuồng vũ trong nháy mắt nuốt sống Khương Phàm, mấy chục đạo điện mang rắn chắc đánh vào trêи thân Khương Phàm, xé mở vạt áo, xé rách da thịt, máu tươi tung bay.
Khương Phàm chật vật tháo chạy, sắc mặt trắng bệch, cứ như vậy một hồi, toàn thân đã chảy máu tươi ướt nhẹp, vô cùng thê thảm.
- Tốt, chính là như vậy. Đánh cho ta, đánh cho đến chết.
Triệu Thiên Nguyệt rốt cục cũng thả ra ngụm ác khí, vỗ mặt bàn trợ uy.
- Bạch Hoa, xuất ra thực lực công tử võ viện của ngươi, đừng để người khác coi thường.
Lý Chính Dương cũng ở phía xa hô to.
- Đồ hỗn trướng, ngươi vậy mà...
Bạch Hoa giãy dụa lấy đứng lên, nhưng liên tiếp va chạm để ý thức hắn có chút hôn mê.
- Coi chừng!
Lôi trận xung quanh đột nhiên vang lên từng trận kinh hô.
Sau khi Khương Phàm bị đánh lui cũng không có đình chỉ, mà chịu đựng đau nhức kịch liệt, không nhìn vết thương toàn thân, giết trở về, liệt diễm mãnh liệt hội tụ vào song chưởng, liên tiếp đánh ra, như thủy triều lao nhanh, quét sạch tới Bạch Hoa.
Liệt diễm cuồn cuộn, sóng sau cao hơn sóng trước, đánh tới Bạch Hoa còn chưa kịp phản ứng.
Ầm ầm!
Bạch Hoa ở đối diện bị đánh lui lại, tiếng nổ mang theo uy thế mãnh liệt khiến nhuyễn giáp trêи hắn đều nát hơn phân nửa.
- Liệt Hỏa Phần Thiên, đệ tam trọng!
Khương Phàm lần nữa bạo kϊƈɦ, ngưng tụ ra lực lượng mênh ʍôиɠ, hội tụ nơi tay phải, hóa thành một đạo hỏa thương, đánh vào lồng ngực Bạch Hoa đối diện
Một tiếng nổ vang, hỏa thương bạo kϊƈɦ, trong nháy mắt nổ tung.
Bạch Hoa kêu thảm, máu phun phè phè, bay ngược hơn mười mét, chật vật nằm trêи đất, hắn theo bản năng muốn đứng lên, lại trùng điệp quỳ trêи mặt đất, nhuyễn giáp chỗ ngực đã hòa tan, máu thịt be bét, cơ hồ có thể nhìn thấy trái tim bành bành nhảy loạn ở bên trong.
Sơn lâm an tĩnh, tất cả mọi người trừng to mắt nhìn lôi trận rốt cục cũng đã dừng lại.
Sau một lát ngắn ngủi, vạn người các rừng rậm oanh động.
- Kết thúc?
- Bạch Hoa vậy mà bại?
- Khương Phàm không phải phế vật sao? Ai nói hắn là phế vật!
- Hắn đến cùng có cảnh giới gì, thế nào có thể đánh bại Bạch Hoa.
Các đệ tử võ viện chấn động nhất, bọn hắn quá rõ ràng thực lực của Bạch Hoa, vị trí đứng hàng lục đại công tử không chỉ là hiển hách gia thất, càng quan trọng hơn là thực lực đủ mạnh.
Những năm gần đây, Bạch Hoa trêи lôi đài khiêu chiến cơ hồ chưa từng bại một lần, hôm nay vậy mà bại bởi một đứa con nuôi của Khương Vương phủ?
Tam hoàng tử có chút nhíu mi, hai tay trong tay áo dùng sức nắm chặt, đây cũng không phải là tình cảnh hắn muốn xem, cũng là kết cục hoàn toàn không tưởng tượng được.
Khương Phàm hít một hơi thật sâu, chỉ Bạch Hoa phía xa.
- Quỳ tốt!
- Tiểu phế vật...
Bạch Hoa chậm rãi ngẩng đầu, miệng đầy máu tươi, căm tức nhìn Khương Phàm trước mặt.
Đây là sỉ nhục, vô cùng nhục nhã.
- Hướng muội muội ta xin lỗi!
- Nói xin lỗi cái rắm!
- Xin lỗi!
- Mơ tưởng!