Lục Bình Yên lui lại, cũng cực lực nhanh chóng phóng thích thủy triều chống cự, lại bị hỏa vũ liên tiếp đánh lui về phía sau, số lượng lớn mưa lửa tấn công thân thể, thủy triều màu tím hình thành chiến giáp lúc sáng lúc tối, giống như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Ầm ầm...
Lục Bình Yên liên tiếp tháo chạy vài trăm mét, miễn cưỡng giữ vững thân thể, lại há mồm phun ra máu tươi.
Khương Phàm đối diện mà tới, cánh phải hướng về phía trước, vạch ra tử vong vết tích, bổ về phía đầu Lục Bình Yên.
- Lui ra, hay là chết!
- Chết! Ngươi chết!
Lục Bình Yên dữ tợn, tay phải hướng về phía trước, trực tiếp chộp tới Chu Tước Dực đang chém tới.
Đầu ngón tay trắng nõn, nơi lòng bàn tay lại khảm nạm một viên ngọc châu óng ánh, bên trong phong tồn năng lượng phi phàm. Tựa như là Bảo khí Hàn Ngạo lấy được tại Vương Quốc Hắc Ám.
Ngọc châu tại lòng bàn tay cùng với thân thể nàng có dung hợp kỳ diệu, tựa như là một khí hải độc lập, tùy thời có thể năng lượng cung cấp cho thân thể, cũng có thể hình thành liên hệ giữa khí hải.
Tại lúc Lục Bình Yên bắt lấy Chu Tước Dực, trong chốc lát, năng lượng phong tồn bên trong được phóng thích toàn diện. Tương đương với việc phóng thích triệt để một cái khí hải.
Tử khí cuồn cuộn!
Năng lượng hóa thủy triều!
Thủy triều màu tím vượt qua năm triệu tấn, hòa với khí tức kim loại, ầm vang đặt ở bên trên Chu Tước Dực của Khương Phàm, cũng đụng vào trên thân Khương Phàm.
Đột nhiên lại mãnh liệt!
Uy thế tuyệt luân!
Ầm ầm!
Khương Phàm ngang nhiên nhận lấy một kích, vốn cho rằng có thể bức lui Lục Bình Yên, lại trong chốc lát bị đánh vào đòn trí mạng.
Răng rắc!!
Cánh phải đứt gãy tại chỗ, máu tươi vẩy ra!
Lực lượng kinh khủng đối diện mà tới, bao phủ Khương Phàm.
Trọng lượng khủng bố vượt qua năm triệu tấn, rắn chắc quán chú ở trên người.
Toàn thân Khương Phàm run rẩy, khí huyết sôi trào, bị đánh bay ngàn mét, giống như một viên thiên thạch bị đánh tới mặt đất, không đợi hắn đứng lên, máu tươi đã từ chỗ thủng đổ ra.
- Tê! Thật thê thảm! Ngươi bị nương môn nhi ngược! Hắc hắc!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu còn ngồi xổm trên người Khương Phàm, tùy ý thưởng thức.
- Nữ tử này thật mạnh!
Khương Phàm hít chậm một hơi, chật vật đứng lên.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu chế giễu:
- Ngươi hoặc là liền thống khoái, rộng lượng một chút, để nữ hài người ta tử phát tiết một chút, ngược ngươi gần chết. Hoặc liền đứng lên, sử dụng hết toàn lực mà hung hăng đánh. Người ta dù sao cũng là Đại Thừa thánh văn hoàng tộc, tựa như là Khổng Tước cao ngạo, ngươi coi người ta là gà rừng sao.
- Cái mạng thúi của ngươi vẫn rất cứng đấy!
Lục Bình Yên tóc dài rối tung, hồng hộc thở hổn hển, hỗn đản này lại có thể ép nàng trực tiếp phóng thích năng lượng cả một cái khí hải đi đối kháng.
Đây là Yêu thú linh văn gì?
Hai cánh cứ như là vũ khí thật sự.
- Cô nương, đánh lâu như vậy, có thể thỉnh giáo một vấn đề hay không. Chúng ta có thù sao?
Khương Phàm hoạt động thân thể, kích thích Đại Diệu Thiên Kinh chữa trị khép lại vết thương.
- Chớ nói chuyện với ta, nghe được giọng của ngươi ta liền buồn nôn, ngươi là tên bại hoại cặn bã!
Lục Bình Yên liên tiếp lấp mấy viên đan dược vào trong miệng, nhanh chóng bổ sung linh lực tiêu hao, khí tức khôi phục về đỉnh phong.
- Ha ha, nhìn ánh mắt này của ngươi, đúng là có thù. Nhưng, trước đó chúng ta có gặp qua sao?
- Loại bại hoại như ngươi đây, giữ lại chính là tai họa! Ta thay ta, thay nữ tử thiên hạ, giết ngươi!
- Ta (hắn) là cường qua ngươi sao?
Khương Phàm và Hỏa Diễm Huyễn Điểu trăm miệng một lời.
- Súc sinh! Câm miệng cho ta!
Lục Bình Yên vô cùng mẫn cảm, lập tức bị kích thích, tức giận thét lên, lại chống lên pháp trận màu tím khổng lồ, vòng xoáy mây mù trải rộng ra vài trăm mét.
Mưa to mưa như trút nước, tràn ngập đánh tới phía Khương Phàm.
Giọt mưa màu tím như đã cảm nhận được sự tức giận của chủ nhân, càng thêm nóng nảy, muốn trực tiếp đánh vỡ Khương Phàm.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu chậc chậc hai tiếng:
- Không sai! Xác thực là ngươi đã tai họa qua nữ hài tử người ta! Nếu ngươi lại giả vờ giả vịt với ta, ta thật nhìn không dậy nổi ngươi.
- Chết tiệt, ta vừa mới phát dục hai năm, ta ngay cả mình đều không có tai họa qua.
Khương Phàm phóng lên tận trời, đáy mắt lấp lóe cường quang, hài cốt toàn thân thay đổi, hoàn thành hóa thú, vọt tới đón mưa to.
Rầm rầm rầm!
Mưa to mưa như trút nước, đối diện va chạm Khương Phàm.
Mỗi giọt mưa đều vô cùng nhỏ bé, nhưng lại đều ẩn chứa lửa giận nóng nảy cùng lực lượng kinh khủng.
Khương Phàm hóa thân thành Chu Tước, hỏa vũ màu vàng hình thành bảo vệ hoàn mỹ, chống đỡ mưa to, bay thẳng lên trời cao.
- Không thể nào!
Sắc mặt Lục Bình Yên hơi biến đổi, những giọt mưa này đều có thể đánh xuyên núi đá ngàn trượng, làm sao lại có thể bị chống đỡ như vậy được.
Nhưng, chiến ý của nàng càng đậm, sát ý lại càng nặng, nàng dùng toàn lực thôi động mây mù phóng thích càng nhiều mưa to.
Mưa to cuồn cuộn, hoành kích thiên địa, như lôi đình bao phủ Khương Phàm.
Khương Phàm bị oanh khí huyết sôi trào, nội tạng rướm máu, nhưng vẫn bay lên ba trăm mét, thẳng tới mây mù.
Ầm ầm!
Thánh Viêm phóng thích trong nháy mắt, giống như biển lửa lao nhanh ra, khí thế kinh khủng, đối diện va chạm mây mù đầy trời.
- Ngươi không phải đối thủ của ta.
Lục Bình Yên xuất đạo đến nay, chưa từng thua trận, nàng xoay chuyển đầu ngón tay, khống chế pháp trận lại lần nữa ngưng tụ, hóa thành một cái chữ cổ —— Trấn!
Như chỉ lệnh của Hải Thần, lại như pháp lệnh của Thượng Thiên.
Một khí thế bàng bạc đến rung động ầm vang ngưng tụ, quét sạch thiên địa.
Phạm vi mặt đất hơn năm trăm mét đã sụp đổ trong nháy mắt, trầm xuống ròng rã trăm mét, oanh minh kịch liệt vang vọng hơn mười dặm không gian hắc ám.
Pháp trận bộc phát cường quang, nhấc lên tử khí vô tận như triều cường.
Tại phía trên hắc ám ngưng tụ thành một ngọn núi lớn nguy nga, sôi trào khí lãng, như thánh sơn bất hủ đang giáng lâm, muốn trấn áp vùng thiên địa này, muốn đè sập chúng sinh nơi này.