- Rất đáng tiếc, không cầm về được.
Khương Phàm cũng cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng cảnh giới nữ tử kia là Linh Hồn, còn có vũ khí quỷ dị, hắn không còn dám cưỡng ép tranh đoạt.
Lan Dận đuổi tới, tiện tay đem Hồ Lô Càn Khôn nhặt được nửa đường ném cho Lan Nguyệt, nhìn về phía bầu trời tăm tối hô to:
- Khương Phàm! Ta khiêu chiến ngươi, thắng, ân oán xóa bỏ, thua, ngươi làm chiến nô của Lan Dận ta!
Khương Phàm không để ý đến hắn, cuối cùng vẫn nhìn Lan Nặc, sau đó vỗ cánh rời khỏi.
- Trở về! Kẻ nhu nhược nhát gan!
Lan Dận cao giọng gào thét.
- Đuổi! Hắn chạy không ra nơi này.
Lan Nặc mang theo chạy tới các tộc nhân đuổi tới.
- Người của Di Lạc?
Tô Thiên Tịch ngắm nhìn hắc ám xa xa, nhận ra thân phận của đám người Lan Nặc.
- Người nào?
Bọn người Tô Triệt không nhìn thấy, hắc ám quá nồng, khoảng cách quá xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người, thấy không rõ tình huống cụ thể lắm.
- Đừng quan tâm đến những kẻ đó.
Tô Thiên Tịch mang theo bọn hắn phóng tới luyện binh lô nguy nga.
Hơn năm mươi dặm bên ngoài biên giới hắc ám, Hỏa Diễm Huyễn Điểu hưng phấn tìm được một đống nham thạch khổng lồ xây pháp trận.
Pháp trận chừng hai ba ngàn mét, cao tới hơn ba mươi mét, tạo hình phức tạp huyền diệu.
Dưới sự bào mòn của năm tháng, nham thạch đã tối nhạt không còn ánh sáng, còn bao trùm bụi đất thật dày. Nhưng tại vị trí tâm pháp trận trận, còn có hào quang nhỏ yếu đang lóe lên.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu dâng lên liệt diễm, thổi tan bụi đất thật dày, hiện ra bộ dáng chân thực của pháp trận.
Từ trên cao quan sát xuống, giống như là Thái Dương thần văn cổ lão phức tạp. Mà trung tâm pháp trận là Bảo khí Dương Luân khuếch, kim quang lóng lánh, lộ ra khí tức tang thương cổ xưa, cũng có loại khí tức Liệt Dương Phần Thiên nguy hiểm.
Ở giữa Bảo khí là hắc điểu giương cánh, kỳ quái là nó lại có ba chân.
- Tam Túc Kim Ô!! Ông trời ơi, là Tam Túc Kim Ô!!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu kích động la to.
Mặt trời vờn quanh, hắc điểu gáy to.
Cái này không phải là Thái Dương đồ đằng sao!
Trong truyền thuyết Thượng Cổ, Tam Túc Kim Ô là do mặt trời biến thành, có thể phóng thích Thái Dương Chi Hỏa, xua tan hắc ám, thanh lý Tà Linh, càng có năng lực phần diệt vạn vật, trấn áp uy lực Chư Thần.
Tam Túc Kim Ô cường đại lại thần thánh, được chúng sinh kính sợ, tương đương với cấm kỵ.
Ai lại dám rèn đúc hình dáng Tam Túc Kim Ô tại bên trong vũ khí chứ?
Chỉ có tiên dân thượng cổ chế tạo Thái Dương đồ đằng.
- Không sai, xuất hiện ở đây, thời gian đã lâu, lai lịch phi phàm, nó tuyệt đối là Thái Dương đồ đằng thời đại Thượng Cổ.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu kích động lăn lộn đầy đất, bổ nhào trong pháp trận, cưỡng ép móc Thái Dương đồ đằng ra.
Ánh sáng của Thái Dương đồ đằng đã rất yếu ớt, nhưng loại Bảo khí này chỉ cần lại thấy ánh mặt trời, liền có thể không ngừng liên tục hấp thu ánh sáng thái dương, hiện ra thần uy vô tận.
- A a a! Điểu gia muốn phát đạt!! Ông trời ơi, ngài thật quá chiếu cố ta!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu giơ Thái Dương đồ đằng lên, kích động đến hai mắt tỏa sáng.
- Đúng rồi! Nhật nguyệt đồng huy? Pháp trận cỡ lớn bên trên mặt đất không phải là Cửu Long bảo vệ, mà là nhật nguyệt đồng huy sao? Đây là Thái Dương pháp trận, hẳn là còn có Thái m pháp trận.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu tinh thần đại chấn, hóa thân cự ưng, nắm lấy Thái Dương đồ đằng liền muốn phóng tới không trung.
- Tìm được bảo bối?
Khương Phàm từ đằng xa chạy đến.
- Ngươi tới được vừa đúng lúc, ta tìm được Thái Dương đồ đằng.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu tranh thủ thời gian khoe khoang.
- Thái Dương đồ đằng?
Khương Phàm ngạc nhiên nhìn vũ khí Tinh Kim khổng lồ, xác thực giống như là mặt trời, mà bên trong lại còn lơ lửng một con Tam Túc Điểu.
- Ta dám cam đoan, nó tuyệt đối là Thái Dương đồ đằng của thời đại Thượng Cổ, nếu không thì sẽ không chống đỡ nổi pháp trận cường đại như vậy, càng có lỗi với bảo địa mai táng thời gian vô tận này. Ha ha, Điểu gia ta phát tài rồi.
- Là Thánh Nhân Quả, lại là Thái Dương đồ đằng, ngươi thật là vật biểu tượng của ta. Đúng, cái đồ đằng pháp trận này rất có thể tương ứng phía ngoài 'Nhật nguyệt đồng huy'. Ngươi có hiểu đó là gì chưa? Nói đúng là không gian dưới đất này khẳng định còn có 'Thái m đồ đằng'. Đi đi đi, đi mau, chúng ta phải tìm tới nó trước khi người ở bên ngoài xông vào.
- Người của Di Lạc đến rồi, thực lực bọn hắn xác thực rất mạnh.
Khương Phàm rất vui mừng, có thể gánh vác trách nhiệm bảo vệ luyện binh tràng dưới mặt đất, đồ đằng này tuyệt đối cường đại, có thể nói là so với Thần khí kia đều không đủ, nhưng... Trước tiên đào mệnh mới là quan trọng.
- Đến nhanh như vậy?
Hỏa Diễm Huyễn Điểu nhanh chóng đem Thái Dương đồ đằng nặng nề ném cho Khương Phàm:
- Giữ cho ta! Đừng có mà nuốt riêng, nó là của ta!
- Bọn hắn sẽ đuổi theo tới nhanh thôi, chúng ta rời khỏi nơi này trước.
Khương Phàm đem Thái Dương đồ đằng cất kỹ, phóng tới không trung hắc ám.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu hóa thành Hỏa Hồ, đứng trên bờ vai Khương Phàm:
- Nếu không, chúng ta nghĩ biện pháp tránh khỏi bọn hắn, tìm Thái m đồ đằng trước?
- Không còn kịp rồi.
Khương Phàm lời còn chưa dứt, tầng đá không trung đã ầm vang sụp đổ, cự thạch rơi xuống đầy trời, có mấy chục mét, có mấy trăm mét, oanh oanh liệt liệt rơi xuống không gian.
Ngay sau đó, ánh sáng cuồn cuộn, lôi triều nổ tung.
Một con Kỳ Lân Thú kinh khủng đạp trên lôi triều giáng lâm, khí tức bá liệt, thú uy kinh người, gần như trong nháy mắt đã chật ních luyện binh tràng dưới mặt đất hắc ám.
Các phương vị khác, địa tầng sụp đổ, long khí như thủy triều, Cự Phong Long nện bước chân nặng nề xông vào nơi này. Mỗi một bước rơi xuống, đều vỡ nát đại địa, lay động không gian, tuỳ tiện là có thể phá hủy nơi này.
Một con Kim Sí Đại Bằng giương cánh mấy ngàn thước, giống như mặt trời màu vàng, giáng lâm xuống luyện binh tràng.
Tia sáng cường thịnh, đâm rách hắc ám đậm như mực, chiếu thấu luyện binh tràng, giống như như mặt trời giữa trưa, đều có thể thấy rõ ràng tất cả mọi thứ.