Hàn Văn Hoán sâu hít một hơi, cắn răng nói:
- Rời khỏi nơi này!
- Đi đâu?
Bọn người Mục Sùng Vân đều nhìn Hàn Văn Hoán.
- Cùng Linh Kiếp thánh địa tụ hợp! Chỉ cần có thể gom lại cùng một chỗ, đám người Vô Hồi thánh địa kia cho dù có năng lực thông thiên, cũng đừng hòng cướp được Bồ Đề Linh Nguyên Đan.
Hàn Văn Hoán quanh năm trốn ở Ly Hỏa thánh địa luyện đan, chưa bao giờ trải qua chiến đấu, càng không có kinh nghiệm sinh tồn trong rừng cây, bây giờ hắn chỉ muốn tìm tới chỗ có thể dựa vào.
Linh Kiếp thánh địa là lựa chọn duy nhất.
- Được!
Mục Sùng Vân và đám người lần lượt gật đầu, đây đúng là chủ ý không tệ.
- Xuất phát! Chú ý ẩn nấp!
Hàn Văn Hoán thấy bọn họ đều đã đồng ý, càng có thêm niềm tin.
Nhưng, nếu như bọn hắn cẩn thận trốn kỹ, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ rất khó bị phát hiện, đột nhiên rời khỏi sơn cốc, trong rừng rậm không có kết cấu gì lại đi tứ xứ, rất nhanh sẽ để Khương Phàm đang xoay quanh ở không trung chú ý tới.
- Hoàn Nhan Liệt ơi Hoàn Nhan Liệt, ngươi thật cho thánh địa Nam Bộ mặt dài.
Triệu Thắng đứng trong đỉnh núi cao vút, nghênh đón gió núi quan sát cây rừng tươi tốt.
Lấy sự cao ngạo tự phụ của Hoàn Nhan Liệt, bị loại là ngoài dự liệu, nhưng cũng là trong dự kiến.
Nhưng tên chết tiệt nhà ngươi vừa bắt đầu liền bị xử, bây giờ nói gì nữa đây.
Thái Long phỏng đoán nói:
- Hẳn là bọn người Khương Phàm đã thiết lập ván cục kềm chế mấy người Nghê Sâm, tìm đúng thời cơ đánh bất ngờ mấy tên Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên kia. Năm người nhận thua, coi như toàn đội bị loại.
Phong Ảnh thánh văn, Chu Tử Khiêm nói:
- Cảnh giới Vô Hồi thánh địa rất cân đối, đều tại lục trọng thiên cùng thất trọng thiên, không có ưu thế quá mạnh, cũng không có khuyết điểm quá yếu. Nếu như vận dụng thoả đáng, quả thật có thể phát huy ra hiệu quả lớn.
Nghiêm Sâm nói:
- Bọn hắn hiện đang lùng bắt chúng ta, chúng ta không thể nào đứng đấy như vậy, nên chủ động đánh ra.
Thái Long nhìn lên tầng mây bầu trời, thản nhiên nói:
- Không nóng nảy, Hồn Thiên thánh địa thua chỉ vì cái trước mắt. Bọn hắn rõ ràng có hai Mộc linh văn cửu trọng thiên, có thể dò xét sơn lâm vượt qua mười dặm, vẫn bị tính kế, nói rõ... Vô Hồi thánh địa phát hiện bọn hắn từ trên trời.
Ma m thánh văn, Quang Vinh cười tươi nói:
- Đến bây giờ vẫn chưa rõ ràng linh văn của Khương Phàm là cái gì.
Nghiêm Sâm hừ lạnh:
- Ngươi quan tâm linh văn của hắn làm gì, chỉ cần Triệu Thắng vừa đối mặt liền có thể phế bỏ hắn. Cơ Lăng Huyên rất mạnh, nhưng giao cho Tây Môn Phi Dược xử lý không có vấn đề gì cả.
- Cơ Lăng Huyên cứ giao cho ta.
Tây Môn Phi Dược phong độ nhẹ nhàng cười gật đầu, trong đội ngũ cảnh giới của hắn là cao nhất, cũng là Mộc hệ linh văn. Mặc dù không phải thánh văn, nhưng ở trong rừng rậm lại có thể có thể so với thánh văn.
Thái Long trầm ngâm nói:
- Ta ngược lại thật ra cảm thấy, bọn hắn có thể đánh bại Hồn Thiên thánh địa, khẳng định là có cái gì đó đặc biệt để ỷ vào. Cho nên...
Triệu Thắng nói:
- Ngươi có đề nghị gì?
- Nếu như hai bên thật gặp nhau, không cần tấn công mù quáng, đầu tiên Tây Môn Phi Dược làm tốt phòng ngự, nhanh chóng khống chế rừng rậm, bao quanh toàn bộ người của chúng ta lại, xáo trộn bố trí của bọn hắn.
- Thất trọng thiên trở lên tìm đúng cơ hội tấn công, nghĩ biện pháp giải quyết Dạ An Nhiên. Thất trọng thiên trở xuống ở lại bên cạnh Tây Môn Phi Dược, đồng thời bảo vệ mình, cũng phối hợp Tây Môn Phi Dược phóng thích võ pháp, cung cấp duy trì.
Thái Long nói xong, Nghiêm Sâm là người đầu tiên bất mãn:
- Ngươi vẫn là Thái Long ta biết sao? Sự dũng cảm của ngươi đâu rồi, dũng lực của ngươi đâu rồi? Đội ngũ chúng ta mạnh như vậy, còn cần đánh uất ức như thế?
- Đây chính là đề nghị của ta.
Thái Long thờ ơ.
- Hừ! Ta nghe nói ngươi cùng Khương Phàm còn có đoạn thời gian 'Không đánh nhau thì không quen biết', lần này sẽ không phải cố ý muốn nhận thua đấy chứ.
- Nghiêm Sâm, đừng ép ta đánh ngươi!
Đáy mắt Thái Long chợt hiện lên tia sắt lạnh, đe dọa nhìn Nghiêm Sâm.
Triệu Thắng ngăn bọn hắn lại.
- Vậy cứ theo Thái Long nói, nếu gặp phải thì phòng ngự trước.
Nghiêm Sâm hừ một tiếng:
- Đó là quyết định cực kỳ sai lầm!
- Lên đường đi, cẩn thận tìm kiếm bọn hắn. Sau khi bọn hắn đánh bại Hồn Thiên thánh địa, hẳn là sẽ tìm nơi tu dưỡng, cũng sẽ chú ý cẩn thận...
Triệu Thắng còn chưa dứt lời, lại ngoài ý muốn phát hiện số lượng lớn mãnh cầm trên không trung nhanh chóng lao về phía bắc.
- Xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt bọn người Nghiêm Sâm hơi biến đổi, lập tức thuận phương bắc trông qua.
Xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ Vô Hồi thánh địa gặp được người của Ly Hỏa thánh địa rồi?
Ly Hỏa thánh địa không phải đang ẩn nấp rồi sao?
- Đi qua nhìn một chút, nhanh nhanh nhanh.
Thái Long thả người nhảy xuống đỉnh núi, phóng tới phương bắc.
Giờ khắc này, trong rừng rậm hơn sáu mươi dặm bên ngoài đang phát sinh chém giết kịch liệt.
Không sai, Ly Hỏa thánh địa đã bị bao vây tiêu diệt.
Sau khi Khương Phàm phát hiện đội ngũ Ly Hỏa thánh địa, lập tức lén lút tìm tới bọn người Dạ An Nhiên ở nơi xa.
Lần này không tiếp tục dẫn dụ, cũng không có lại bố cục, trực tiếp đưa bọn hắn đến ba ngàn mét không trung, sau đó thả, bao vây đội ngũ Ly Hỏa thánh địa.
Trong tập kích hỗn loạn, thành công khiến cho ba người kích hoạt ngọc thạch, thoát khỏi khu vực săn bắn. Sau đó... Mở ra Đại Hoang Tù Thiên Trận, triệt để phong khốn ngàn mét rừng rậm.
Mục tiêu của bọn hắn là Hàn Văn Hoán!
…
Đại Hoang Tù Thiên Trận lựa chọn vị trí tại một con sông lớn.
Sông lớn lao nhanh, sông rộng hai trăm mét.
Ở hai bên là vách núi cheo leo, lân cận là núi cao nguy nga. Vách núi và núi cao có cả cây rừng sum suê.
Thủy nguyên lực, Thổ nguyên lực, Mộc nguyên lực đều cực kỳ bành trướng.
Thời điểm khi Dạ An Nhiên nếm thử mở ra Đại Hoang Tù Thiên Trận, Tù Thiên Ấn trong cơ thể nàng, U Linh Ấn trong cơ thể Tịch Nhan, Loạn Thiên Ấn trong cơ thể Cơ Lăng Huyên, Già Thiên Ấn trong cơ thể Thương Hàn Nguyệt, Táng Thiên Ấn trong cơ thể Tiêu Phượng Ngô, còn có Phần Thiên Ấn trong cơ thể Khương Phàm, liên tiếp xuất hiện cảm ứng mãnh liệt.