Nhưng sau khi từ Bạch Hổ quan biết được mọi chuyện về mình, hắn đã hoàn toàn không nghĩ thêm về những thứ kia. Hắn muốn chờ Thiên Hậu của hắn, chờ người hắn đã từng yêu. Hắn muốn đền bù những thua thiệt kiếp trước của hắn ở kiếp này. Mặc kệ Thiên Hậu có mang theo ký ức luân hồi mà đến hay không, hắn đều muốn tìm tới nàng, làm bạn của nàng, bảo vệ nàng.
- Nữ hài nhi này lại là Ngũ Hành thể chất? Khí hải của nàng đang biến đổi về tiểu thế giới.
Trong hai mắt trống rỗng của Diêm bá hiện ra tia sáng thần bí, rõ ràng đã nhìn thấu Dạ An Nhiên.
- Thường Lăng? An Nhiên? Mới mười sáu tuổi đã có hai người rồi? Vẫn giống như trước kia nhỉ.
Thiên Hậu yên nhiên cười khẽ, lệ quang mông lung.
Trong thoáng chốc liền nghĩ tới kiếp trước thay hắn bãi bình các chuyện riêng.
Hắn anh hùng cái thế, hoàng uy cuồn cuộn, có năm mươi bảy người cảm mến, tình cảm dây dưa không ngừng.
Con dân hoàng triều nói chuyện say sưa, truyền là giai thoại, nhưng nàng lại không thể không dần dần ứng phó, ổn định hậu cung.
Khương Phàm ở chỗ này an tĩnh tu luyện, bầu không khí tại yến hội lại dần dần bốc lửa.
- Khương Phàm đâu, không dám tới sao?
Thác Bạt Hoằng đã đợi lại đợi, vậy mà từ đầu đến cuối vẫn không đợi được tên hỗn đản Khương Phàm kia.
- Gọi Dạ An Nhiên cũng không đến.
- Hai người cùng đi, ha ha...
- Tuổi quá trẻ, tâm địa gian giảo vẫn rất nhiều.
Tất cả thánh địa châm chọc khiêu khích, trước đó đều ngóng trông cùng Khương Phàm đọ sức luận bàn trong bữa tiệc, ép nhuệ khí của hắn một chút, kết quả vậy mà lại không gặp được.
- Vô Hồi thánh địa có bốn nữ tử, ba nam tử, âm thịnh dương suy nha.
Một tên nam tử lười biếng vuốt vuốt chén rượu, trong con mắt nhỏ dài lóe ra tia sắt lạnh, cố ý nhìn chằm chằm Tiêu Phượng Ngô, mở miệng khiêu khích.
Khương Phàm không đến, vậy đổi những người khác. Tóm lại hôm nay nhất định phải giết chết khí thế Vô Hồi thánh địa.
Tiêu Phượng Ngô nhíu mày lại:
- Ngây thơ! Dương khí nặng nhẹ thì nhìn số lượng sao? Ba người chúng ta đây đều là Thú linh văn, dương khí to lớn, một người đỡ tám người được! Không giống các ngươi đây, ngươi là uống say, nửa sống nửa chết có bộ dạng nam tử sao?
Đùng!
Trong Hồn Thiên thánh địa có người tức giận, khẽ nói:
- Ngươi biết hắn là ai không?
- Biết, họ Dương, tên Biện! Tên này nghe thì biết rất bổ thận, thiếu cái gì bổ cái gì đó.
- Ai tên Dương Biện!
Người của Hồn Thiên thánh địa nghe xong chợt có chút còn chưa hiểu tới, cho đến khi Tiêu Phượng Ngô xuất hiện câu 'Bổ thận' kia, thì bọn hắn đã hoàn toàn nổi giận.
Thương Hàn Nguyệt lay món ngon mỹ vị trước mặt, mập mờ nhắc nhở Tiêu Phượng Ngô:
- Hắn tên Hoàn Nhan Liệt, Đại Thừa thánh văn của Hồn Thiên thánh địa.
- Tiêu Phượng Ngô, ngươi cũng là Thánh linh văn rồi? Trách không được lại dám ở trước mặt chúng ta ngông cuồng như thế.
Lúc này Thác Bạt Hoằng mới chú ý tới cái tên bị Úy Thiên Lang truy sát này đã biến thành Thánh linh văn.
- Linh văn thăng hoa? La Phù sơn mạch phát hiện được loại thuốc này sao?
- Không phải nói có mấy viên sao? Làm sao lại còn nữa.
- Liêu Nguyên Giáp, Dạ Thiên Lan, Khương Hồng Võ, Tịch Nhan, còn có hắn, năm viên đan dược, tạo nên năm thánh văn?
- Xác xuất thành công trăm phần trăm sao?
Tất cả đệ tử thánh địa đều bất ngờ, nhất là Ly Hỏa thánh địa.
Có người của Linh Kiếp thánh địa hừ lạnh:
- Uống thuốc liền biến thành Thánh linh văn, có cái gì tốt mà phách lối.
Tiêu Phượng Ngô xoay động con mắt, hắn đứng thẳng thân thể lấy ra một viên đan dược từ trong nhẫn không gian, lại tranh thủ thời gian che lại:
- Ta còn một viên, ai muốn?
Còn?
Bầu không khí trong điện bỗng nhiên yên tĩnh, ngay cả các túc lão trong nội điện đều đồng loạt nhìn qua.
- Viên đan dược kia không chỉ có thể khiến người ta thăng hoa từ lục phẩm đến Thánh phẩm, còn có thể đem người đó từ Càn Nguyên Thánh phẩm tăng lên tới Đại Thừa Thánh phẩm. Đại Thừa Thánh phẩm của Khương Phàm, chính là tới như thế. Viên còn lại này, Khương Phàm để lại cho ta. Có ai muốn không?
Tiêu Phượng Ngô nắm chặt hai tay, mặt mũi thể hiện đầy cuồng nhiệt.
Bầu không khí trong điện đã ngưng kết lại, tất cả đệ tử thánh địa đều đưa ánh mắt sáng rực nhìn hắn, hô hấp đều trở nên dồn dập lên.
- Đến đây, để ta cho các ngươi mở mang tầm mắt.
Tiêu Phượng Ngô tay trái dùng sức nắm chặt tay phải, tay phải run rẩy đẩy lên.
Tất cả các đệ tử thánh địa đều chăm chú nhìn tay của hắn, đối với đan dược có thể thăng hoa linh văn bọn hắn tràn đầy hiếu kỳ cùng chờ mong. Ngay cả cường giả Đại Diễn thánh địa đóng giữ ngoài điện cũng nhịn không được mà đưa cổ nhìn vào bên trong.
- Chuẩn bị... Một... Hai... Ba!
Tiêu Phượng Ngô bỗng nhiên duỗi ra tay phải, từ tay lộ ra một ngón giữa, lung lay trước mặt đám người.
- Ha ha... Đùa các ngươi chơi... Ha ha...
Toàn trường đen mặt lại.
Ngay cả các túc lão trong nội điện đều khí huyết không khoái, suýt chút nữa giận dữ mắng mỏ.
- Tên hổn đản ngươi chán sống rồi!
Các đệ tử thánh địa giận tím mặt.
- Ha ha...
Tiêu Phượng Ngô cười ngửa tới ngửa lui, đưa tay khoác lên vai Hàn Ngạo:
- Thánh Chủ nói không sai, đầu đám gia hỏa kia không dùng được. Nếu ta còn có đan dược truyền kỳ, đã sớm ăn, còn giữ lại cho bọn hắn sao? Ha ha...
Hàn Ngạo bất đắc dĩ lắc đầu, ngay cả mình cũng đều sửng sốt một chút, còn tưởng rằng thật sự có.
- Tiêu Phượng Ngô, chúng ta tới trợ hứng cho yến hội!
Một đệ tử tinh anh Linh Kiếp thánh địa đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Tiêu Phượng Ngô cao giọng khiêu chiến.
Tiêu Phượng Ngô lại giơ tay phải lên, lung lay ngón giữa:
- Cái này còn chưa hết hứng? Ha ha...
Nam tử tức giận:
- Ngươi là Thú linh văn, ta cũng là Thú linh văn, có dám luận bàn hai chiêu hay không?
- Không thể so bì.
- Không dám?
- Đội trưởng An Nhiên chúng ta lúc vừa mới rời có khỏi nói, phải khiêm tốn! Không thể để cho các ngươi lại mất thể diện!
- Cuồng ngạo! Ta khiêu chiến ngươi!
- Ngươi xác định?
- Xác định!
- Ngươi đã cưỡng cầu như vậy, ta liền bồi những con non các ngươi đây chơi đùa.
Tiêu Phượng Ngô run run bả vai, chậm rãi đứng dậy, nụ cười trên mặt đã biến mất, mà thay vào đó chính là cuồng nhiệt và dữ tợn.