Cơ Lăng Huyên đi lòng vòng quanh Khương Phàm, tỉ mỉ đánh giá hắn.
- Nhận lời mời của Thánh Chủ.
Khương Phàm cũng đang tỉ mỉ quan sát Cơ Lăng Huyên, tiểu nha đầu này lại chính là đệ nhất thiên tài của Vô Hồi, còn có thể 'Nhảy tung tăng' trong cấm khu một trăm ba mươi lần, liều chiến cùng Linh Nguyên đỉnh phong.
Đúng là quái thai mà!
- Thánh Chủ coi trọng ngươi sao? Cho sư tỷ nhìn linh văn.
Cơ Lăng Huyên vừa đưa tay liền muốn vén thắt lưng gấm trên trán Khương Phàm lên.
- Tiểu nha đầu, chớ đụng lung tung!
Khương Phàm tranh thủ thời gian tránh khỏi.
- Ta là sư tỷ của ngươi, đừng gọi bậy tiểu nha đầu này tiểu nha đầu kia, biết tôn ti cấp bậc lễ nghĩa hay không.
Cơ Lăng Huyên hừ một tiếng, vây quanh phía sau Khương Phàm, nhéo nhéo nơi hắn triển khai cốt dực:
- Chim gì?
Khương Phàm bất đắc dĩ lắc đầu:
- Vì sao cô còn ở lại nơi này?
- Ta ở đây lịch luyện. Trọng lực trận vực hơn một trăm lần, quặng mỏ kim loại mênh mông, ông trời tạo nên nơi này chính là chuẩn bị cho ta.
Thời điểm Cơ Lăng Huyên ở tam trọng thiên đã qua nơi này một lần, ở ngoài Bách Bội cấm khu chờ đợi hai tháng, sau khi tăng cảnh giới lên tới tứ trọng thiên thì rời khỏi.
Đây là lần thứ hai tới đây, một mực hoạt động tại Bách Bội cấm khu, hấp thu mênh mông khí tức kim loại, thừa nhận áp lực tàn phá gấp trăm lần, từ lúc bắt đầu rất gian nan đến bây giờ thì có thể nhẹ nhõm tùy ý.
Thể chất của nàng cứng rắn đến không quan tâm đao thương côn bổng, lực lượng thẳng bức đến ba trăm ngàn cực cảnh!
- Cô cũng không giống như đang lịch luyện.
- Vậy ta đang làm gì?
- Dáng vẻ nhàn nhã thoải mái này của cô, giống như là đang... Chờ đợi cái gì đó.
Trước khi Khương Phàm tiến đến đã từng dự đoán qua dáng vẻ Cơ Lăng Huyên ở chỗ này khổ tu, cũng không phải bộ dáng này.
- Sư tỷ của ngươi đang tích súc năng lượng, đem tố chất thân thể rèn đúc đến cực hạn, sau đó đột phá thất trọng thiên.
Cơ Lăng Huyên hừ một tiếng, lại muốn đưa tay đến tháo thắt lưng gấm của Khương Phàm xuống, nhìn xem rốt cuộc là linh văn gì.
- Không được chạm vào.
Khương Phàm né tránh bàn tay nhỏ của nàng, tiếp tục chống cự trọng lực, thích ứng hoàn cảnh nơi này.
- Uy, đồ đần.
Chỉ sau chốc lát, Cơ Lăng Huyên bỗng nhiên hô một tiếng.
- Chớ chọc ta, ta rất cáu kỉnh.
- Nhàn rỗi không chuyện gì, cùng sư tỷ ngươi trò chuyện.
- Không hứng thú.
- Ngươi có hiểu cấp bậc lễ nghĩa tại Vô Hồi thánh địa? Ta là sư tỷ của ngươi, ngươi phải hầu hạ ta thật tốt.
Cơ Lăng Huyên đem tay nhỏ ngả vào trước mặt Khương Phàm, lung lay đầu ngón tay:
- Đậu vàng ngươi đào đâu? Cho ta một nắm.
- Còn một nắm? Cô biết thứ này quý giá cỡ nào.
- Ngươi đánh không lại ta! Nhanh!
Khóe mắt Khương Phàm kéo ra, bất đắc dĩ thở dài, móc ra một nắm đậu vàng cho nàng:
- Chỉ bấy nhiêu đây, không thể nào nhiều hơn nữa.
- Những người ngươi bắt đâu, đều đang ở chỗ nào?
Cơ Lăng Huyên nhặt hạt đậu vàng lên, ném vào trong miệng, như đang ăn kẹo, cảm giác còn rất khá.
- Có phải cô chờ đợi ở chỗ này nửa năm, nghẹn điên rồi hay không? Ta không có tâm tình cùng cô nói chuyện phiếm.
- Sao lại không nói chuyện với sư tỷ?! Nhanh, nếu không trở lại thánh địa, ta sẽ nói tên biến thái ngươi đây theo dõi ta đùa bỡn ta.
- Ta đối với tiểu nha đầu cô đây không hứng thú.
- Ôi, không thích non, lại thích thành thục? Tuổi còn trẻ, hỏa khí đủ lớn thật đó.
Cơ Lăng Huyên hừ một tiếng, lại xì miệng với Khương Phàm:
- Tiểu tử biến thái! Trở về nói với Thánh Chủ, để nàng coi chừng ngươi!
Không hổ là đệ tử thân truyền của Thánh Chủ.
Khương Phàm ai thán trong lòng, mở mắt ra nói:
- Tới đi, tới đi, muốn trò chuyện cái gì.
Cơ Lăng Huyên đảo con mắt đi lòng vòng, nói:
- Ngươi bắt mấy người Hỗn Độn Tử Phủ?
- Hai mươi lăm người.
- Ngươi thật ngốc! Bắt nhiều như vậy, bọn hắn có thể tha ngươi sao?
- Trước khi ta tiến vào Lạc Chùy trọng địa đã cùng bọn hắn náo lên rồi, trừ phi ta nằm rạp trên mặt đất cầu xin tha thứ, bọn hắn sẽ không tha cho ta. Nếu đều đã như vậy, ta còn quan tâm những thứ khác sao? Không trực tiếp chặt đã coi như khách khí rồi.
- Có phải ngươi cảm thấy, khoác lác trước mặt nữ hài nhi, đặc biệt đẹp trai hay không?
- ...
- Thả bọn hắn đi, oan gia nên giải không nên kết.
- Không thể nào.
- Ngươi không thả bọn hắn, đừng nghĩ còn sống trở lại Vương Quốc Hắc Ám, sư tỷ ta cũng không có năng lực lớn như vậy cứu ngươi từ Hỗn Độn Tử Phủ ra ngoài.
- Ta tự có cách.
- Ngươi không có cách nào.
- Ta có cách.
Cơ Lăng Huyên đột nhiên một bàn tay đập vào trên đầu Khương Phàm
- Nói không có cách nào thì là không có cách nào, ta là sư tỷ của ngươi! Nhanh, thả người!
Khương Phàm dở khóc dở cười, thật hận không thể hung ác đem nha đầu này đè xuống đất thu thập một trận:
- Chưa đến lúc.
Cơ Lăng Huyên giơ lên nắm đấm ở trước mặt Khương Phàm.
- Tình huống như thế nào mới xem như tới thời điểm? Có phải chờ sau khi ta đánh ngươi một chầu hay không?
Khương Phàm bỗng nhiên tiếp cận Cơ Lăng Huyên:
- Tiểu bất điểm cô đây điển hình là lý cùn? Hay là đang vụng trộm tính toán cái gì?
- Ta có thể tính toán cái gì?
- Chính cô rõ ràng cô đang tính toán cái gì.
Cơ Lăng Huyên nhìn chằm chằm Khương Phàm một hồi, nói:
- Được rồi! Không cùng ngươi thừa nước đục thả câu. Ta ở lại nơi này là bởi vì ta phát hiện một bảo bối tốt, không phải là ta không thể đột phá, ta chỉ hy vọng có thể mượn nhờ bảo bối kia, kích phát tiềm lực sau đó lại thuận thế tiến vào thất trọng thiên.
Khương Phàm lập tức tới hào hứng:
- Bảo bối gì?
- Bắt đầu từ ba tháng trước, ta sẽ vào đêm khuya chui vào vết nứt dưới đất, tìm kiếm linh quả linh thảo mà Hỗn Độn Tử Phủ không có nhốt chặt. Hoàn cảnh phía dưới
rất phức tạp, khắp nơi đều là sào huyệt mật đạo, số lượng Yêu Nghĩ càng khoa trương hơn. Số lượng linh thảo linh quả còn vô cùng ít ỏi, mỗi gốc đều bị nghiêm mật bảo vệ. Ta liên tiếp thăm dò hơn hai mươi ngày, tìm khắp hơn năm trăm dặn mới cướp được năm loại.