Nhưng... Nơi đó đúng là tượng đá, không phải bị Khương Phàm cõng, mà là bị Khương Phàm hung hăng quăng về phía không trung.
Chính hắn đã sớm ngưng tụ Thái Dương Chiến Y trước đó, nhanh chóng lao xuống trong bóng đêm.
Số lượng lớn ác linh ngăn cản, mãnh cầm lao vùn vụt đầy trời đều bị hắn đụng nát, giống như chạy nhanh lao thẳng đến đỉnh núi.
Khi đám người Địch Vân điên cuồng phóng thích võ pháp, toàn thân Khương Phàm treo đầy ác linh, từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mặt Địch Vân, vung lên móng vuốt Chu Tước bén nhọn không gì sánh được, hung hăng đánh về phía cổ của hắn.
- Địch Vân! Phía sau! Phía sau của ngươi!
Đối diện có đệ tử quá sợ hãi.
Cái gì?
Địch Vân giật mình cảm nhận nguy hiểm, trước tiên ngưng tụ ra thạch tinh ở mặt ngoài thân thể, dán chặt da thịt cưỡng ép bảo vệ.
Bang...
Khương Phàm hung ác bạo kích, lại bị cưỡng bức chống đỡ, không thể xé mở da thịt hắn.
Nhưng, lực lượng bạo kích một trăm ngàn cực cảnh lại rắn rắn chắc chắc đánh vào trên cổ Địch Vân, vẫn hung hăng đập hắn xuống đất.
- Sao ngươi lại ở đây!
Đầu Địch Vân đập mạnh vào mặt đất, có chút hoảng hốt, nhưng thạch tinh càng ngày càng dày khắp toàn thân, tầng tầng bảo vệ trên thân thể.
- Hắn ở chỗ này, giết!
Các đệ tử còn lại liên tiếp kịp phản ứng.
Khương Phàm giống như ác thú, gương mặt dữ tợn, liệt diễm toàn thân sôi trào trong nháy mắt, cánh chim bỗng nhiên triển khai, hỏa vũ kích xạ giống như mấy trăm lưỡi kiếm sắc bén đánh về phía bọn hắn.
Đòn tấn công như một trận bão lớn!
Ầm ầm...
Hỏa vũ cuồng kích, đụng vào võ pháp mà bọn hắn vẫn chưa hoàn toàn ngưng tụ ra.
Liệt diễm sôi trào, năng lượng mất khống chế.
Đỉnh núi trong nháy mắt đã hỗn loạn.
Các đệ tử Diêm La điện mặc dù đều đã mặc áo giáp đặc chất, không thể bị đánh xuyên, nhưng vẫn đều bị đánh bay ra ngoài.
Chi chi chi...
Ác linh các nơi đều bị kích thích, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên lao lên đỉnh núi, có mấy tên cường giả vừa lăn xuống đã bị vô tình bao phủ.
- Khương Phàm, ngươi trốn không thoát! Đều xốc lại tinh thần cho ta! Chỉ cần bắt được Khương Phàm, chúng ta coi như không vào vực sâu cũng có thể lập công.
Địch Vân thừa cơ xoay chuyển, kéo ra khoảng cách an toàn, cao giọng quát lớn.
Khương Phàm cũng đã giương cánh, phóng tới tượng đá đang sa xuống ở không trung.
Nhưng, một con Lục Nhĩ Thanh m Bức khổng lồ đột nhiên lướt qua, tiếng gáy to xuyên kim liệt thạch, dội thẳng linh hồn.
Khương Phàm kêu thê lương thảm thiết, ngửa mặt rơi xuống.
Bọn người Địch Vân ôm đầu gào lên đau đớn, toàn bộ võ pháp lại mất khống chế.
Lục Nhĩ Thanh m Bức nhô ra móng vuốt bén nhọn, chộp tới Khương Phàm.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Khương Phàm được Đan Hoàng kích thích cưỡng ép hoàn hồn, gầm lên giận dữ, liệt diễm sôi trào, kịch liệt cuồn cuộn, giống như Chu Tước đang xoay chuyển người bay lên, hóa thành mặt trời, ánh sáng chiếu thấu hắc ám.
Lục Nhĩ Thanh m Bức bị cường quang chiếu tới cũng phát ra tiếng gáy to đau đớn, nó vỗ cánh bay lên không rời khỏi nơi này.
Khương Phàm nhanh chóng bay lên bắt lấy tượng đá, ánh sáng nở rộ, xua tan lũ ác linh, mãnh cầm đang muốn vây bắt tới phía hắn.
- Nắm chặt ngọn lửa! Gom lại cùng một chỗ! Nhanh nhanh nhanh!
Địch Vân lo lắng gào thét, những ngọn lửa điên cuồng xua tan ác linh mãnh cầm táo bạo ở xung quanh.
Khương Phàm lại một khắc cũng không ngừng, sau khi hất đám mãnh cầm ác linh ra, hắn lại lần nữa rơi xuống đỉnh núi.
Tượng đá trang nghiêm, ánh sáng rọi khắp nơi, cùng tượng đá bảo vệ phía sau ác viên cộng minh với nhau, cơ hồ đều chiếu thấu toàn bộ đỉnh núi.
Lũ ác linh điên cuồng kêu gào thê lương thảm thiết, kinh hoảng lui ra khỏi đỉnh núi.
- Chỉ bằng ngươi, cũng xứng khiêu chiến chúng ta? Muốn chết!
Đám người Địch Vân thoáng thở phào, ánh mắt hung ác trước tiên tiếp cận Khương Phàm, phóng thích linh văn, năng lượng mãnh liệt, võ pháp cường thịnh cuồn cuộn lao ra, toàn bộ đập tới phía Khương Phàm.
Nhưng...
Khương Phàm lộ ra một nụ cười quỷ dị, khiêng tượng đá phóng lên tận trời. Mà phía sau hắn, đương nhiên là từng đám Yêu thú, ác viên đang tụ tập ở bên trong vòng sáng tượng đá.
Ầm ầm...
Võ pháp đi nhanh, năng lượng cường thịnh, toàn bộ đánh vào trên thân Thương Viêm Thú bên ngoài kia.
Toàn thân Thương Viêm Thú bao trùm lân giáp cứng rắn, không có bị thương tổn, nhưng, nó đã bị hỗn chiến kịch liệt nơi này chọc giận.
- Không tốt!! Tản ra!!
Địch Vân quá sợ hãi, quay người muốn nhảy xuống đỉnh núi.
Rống!!
Thương Viêm Thú phát ra tiếng gào thét cuồng liệt, thanh (âm thanh) triều như con sông lao nhanh, cuồn cuộn khắp đỉnh núi.
Tốc độ ba tên đệ tử Diêm La điện chậm hơi chậm, bị thanh triều nuốt hết, vỡ nát tại chỗ, Địch Vân cùng năm người khác nhảy xuống, tránh khỏi thanh triều tập kích.
Nhưng... Xung quanh đỉnh núi đã tụ mãn vô số ác linh mãnh thú, bọn hắn mới vừa xuất hiện liền bị nuốt hết.
Bọn người Địch Vân điên cuồng thay phiên kích phát ngọn lửa, xua tan lũ ác linh, mặc dù ác linh kiêng kị ánh sáng bên trong ngọn lửa, nhưng số lượng quá nhiều, bọn chúng vẫn hung tàn đánh giết vào.
Đám người Địch Vân kêu gào thảm thiết, giống như bị xé nát tươi sống, điên cuồng vùng vẫy rất một hồi, mới miễn cưỡng xua tan ác linh.
- Gom lại cùng một chỗ... Nhanh nhanh nhanh...
Địch Vân lo lắng la lên, kêu gọi bốn người khác.
Bốn người may mắn còn sống sót chật vật vọt mạnh về phía trước, tập hợp cùng Địch Vân, ngọn lửa cháy hừng hực, liên hợp mở rộng phạm vi đến hai ba mươi mét.
Hơn ngàn ác linh quay xung quanh bọn hắn tán loạn, mơ hồ có thể nhìn thấy bộ dáng xấu xí tà ác, nhưng không có kẻ nào xông vào bên trong vòng sáng.
Nhưng không chờ bọn hắn kịp thở, một tiếng hét cuồng loạn giận dữ từ trên cao truyền đến, cho dù ở bên trong tiếng ác linh kêu gào, thanh âm này cũng cực kỳ rõ ràng.
- Tàn Đao... Khai Thiên...
Khương Phàm kích phát linh nguyên, huyết khí, cùng lực lượng linh hồn, ngang nhiên phát ra Khai Thiên Đao Thức chí cường.
Đao khí cuồn cuộn, chém chết trời cao, mang phá uy thế diệt hết thảy, từ trên trời giáng xuống.
Nhưng không phải chém về phía bọn cao giai Linh Nguyên cảnh hắn bọn đây, mà là ngọn núi phía dưới bọn hắn.
Ầm ầm...