- Nghe nói bọn hắn năm ngoái từ đại hội giám bảo cầm xuống năm kiện bảo bối, trong đó có một tảng đá không có ba động chút khí tức sinh mệnh nào vậy mà lại ấp ra một đầu Bích Ngọc Long Tượng, dẫn tới oanh động rất lớn.
- Đúng vậy đó, tám mươi ngàn tinh tệ mua một tảng đá, cuối cùng có người nguyện ý dùng hai trăm ngàn tinh tệ về mua Bích Ngọc Long Tượng, bất quá lại bị Cẩm Thành cự tuyệt.
- A? Đó là người của Lý Vương phủ sao?
- Nhìn kìa, người của Triệu Vương phủ cũng tới.
- Là Thiên Châu võ viện! Bọn hắn tới nhiều người như vậy?
- Hắc hắc, Khương Vương phủ hiện tại chính là đã loạn, bọn hắn đây là không sợ gì.
- Đó là người của Cự Kiếm môn sao, khí thế thật mạnh.
- Nhớ năm đó Cự Kiếm môn là do Khương Vương phủ đến đỡ lên, là ưng khuyển trung thành nhất của lịch đại Khương Vương, nhưng bây giờ...
- Xuỵt, nói nhỏ chút đi, người của Cự Kiếm môn cũng không dễ chọc.
- Cái này có cái gì không thể nói, đừng nói Cự Kiếm môn bọn hắn, hiện tại tông môn các nơi Thương Châu, cổ thành, nhà nào không từng được Khương Vương phủ nâng đỡ, ngay cả Thiên Châu võ viện đều là Khương Nguyên Liệt năm đó ra chỉ lệnh sáng lập. Hiện tại thế nào? Có mấy kẻ còn tôn trọng người đã từng là chủ tử của bọn hắn.
- Ai, thế sự vô thường, Khương Vương phủ trải qua mươi năm ngắn ngủi lại xuống dốc đến tận đây, Thương Châu các tộc lại càng ngày càng mạnh. Cũng là bởi vì Khương Vương phủ ở Thương Châu thế lớn, lại hiệu lệnh ba mươi sáu quân doanh Bắc Cương, để hoàng thất nghi kỵ.
- Không chỉ là nghi kỵ đơn giản như vậy, nghe nói lúc tân hoàng lên ngôi, hướng Khương Vương phủ muốn hai kiện đồ vật. Một kiện là trấn tộc chí bảo Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền, một cái khác là muội muội hiện nay của Khương Vương. Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền là kiêu ngạo sau cùng của Khương gia, mà muội muội của hắn cũng tính tình cương liệt, kiên quyết không đồng ý, cho nên... toàn bộ Khương Vương phủ cự tuyệt.
- Khương Vương có muội muội? Ta làm sao không biết?
- Chuyện đã bao nhiêu năm rồi, người nọ đẹp đến gọi là khuynh quốc khuynh thành. Bất quá hình như đã chết rồi, cũng có người nói là đã rời khỏi Lang Gia quốc. Dù sao cũng đã hai mươi năm, không còn xuất hiện qua.
- Ta biết Khương Vương phủ trở mặt cùng hoàng thất không phải đơn giản như vậy.
Theo đám người cường tộc đại tông Thương Châu lần lượt đến, trêи đường cũng dần dần náo nhiệt, trong tửu lâu quán trà càng kín hết chỗ.
Mặc dù đại hội giám bảo quy cách rất cao, người đủ tư cách tham gia rất ít, nhưng cũng không trở ngại bọn hắn cảm thấy hứng thú, đều đang mong đợi năm nay có thể xuất hiện một loại bảo bối vang dội nào đó hay không.
Khương Phàm mang theo Khương Uyển Nhi cùng rời khỏi sơn cốc, chuẩn bị đến đại hội giám bảo thử thời vận.
Hắn cảm giác cảm xúc của Uyển Nhi không đúng lắm, lo lắng nàng lại nhớ Khương Vương phủ, cho nên mang theo đi ra giải sầu một chút.
- Không khí bên ngoài quả thật dễ chịu.
Khương Uyển Nhi cùng Khương Phàm đi trêи đường cái náo nhiệt, thật sâu hít thở không khí mát mẻ, tâm tình bỗng nhiên dễ dàng hơn rất nhiều.
- Suy yếu, muội rất suy yếu.
Khương Phàm ho nhẹ vài tiếng, nhắc nhở Khương Uyển Nhi.
Khương Uyển Nhi le lưỡi, lập tức thay đổi một bộ ốm yếu, dựa vào trêи người Khương Phàm. Nàng còn cố ý vẽ lên trang điểm như nến ở trêи mặt, nhìn bộ dáng rất yếu ớt.
- Đừng để người khác nhìn ra, đại hội giám bảo kết thúc chúng ta liền trở về.
Khương Phàm vịn nàng, chậm rãi đi tới.
Bất quá đi trêи đường cái náo nhiệt, Khương Phàm chợt phát hiện người chung quanh nhìn qua hắn chỉ trỏ, nhất là những tán tu kia, ánh mắt nhìn hắn hình như rất nóng.
- Khương Phàm, nghe nói ngươi nhặt được một viên long nguyên từ bên trong Đại Hoang?
Một đại hán hùng tráng ngăn ở trước mặt hắn, sau lưng có năm vị nam tử nữ tử, đều không có hảo ý theo dõi hắn.
- Cái gì mà long nguyên?
Sắc mặt Khương Phàm có chút trầm xuống, trước tiên nghĩ đến Triệu Cảnh Thiên.
- Đừng giả bộ, trước mấy ngày trong thành Bạch Hổ đã truyền ra tin tức. Có người nhìn thấy ngươi tại một chỗ phế tích ở chỗ sâu trong Đại Hoang nhặt được một long nguyên rất lớn.
- Loại lời đồn này, các ngươi cũng tin? Thật nếu có long nguyên lớn như vậy, còn có thể để cho người ta tùy tiện nhặt?
- Có người mang về rất nhiều xương rồng của Địa Long từ bên trong Đại Hoang, duy chỉ có không thấy long nguyên.
Khương Phàm thầm nghĩ tên Triệu Cảnh Thiên vậy mà có thể sử dụng phương thức ti tiện bực này, cố ý tiết lộ tin tức ra ngoài, làm cho đám tán tu trong thành Bạch Hổ ngấp nghé, chờ ngày nào đó hắn tiến vào Đại Hoang, Triệu Cảnh Thiên có thể giết hắn, sau đó giá họa cho đám tán tu.
‘Đây là vì long nguyên, hay là bởi vì Yến Khinh Vũ?’
‘Lại muốn mệnh của hắn!’
- Không cần khẩn trương, chúng ta sẽ không cứng rắn đoạt, chúng ta có thể mua. Năm mươi ngàn tinh tệ, như thế nào?
- Các ngươi tìm nhầm người, trêи người của ta không có long nguyên.
Khương Phàm vịn Khương Uyển Nhi đi qua bên cạnh hắn.
Người kia quay người nhìn Khương Phàm, cao giọng nói:
- Vậy ngươi tốt nhất cẩn thận một chút, cũng không phải tất cả mọi người đều thiện lương giống như chúng ta, nguyện ý mua...!
- Triệu Cảnh Thiên, ngươi muốn chơi, ta chơi với ngươi cho thống kɧօáϊ.
Trong lòng Khương Phàm nổi lên sát ý đối với Triệu Cảnh Thiên
- Phàm ca ca, huynh có long nguyên?
Khương Uyển Nhi thấp giọng hỏi Khương Phàm.
- Đoạn thời gian trước nhặt được, bị Triệu Cảnh Thiên gặp phải.
- Huynh phải cẩn thận một chút, Triệu Cảnh Thiên làm việc cho tới bây giờ đều là không đạt mục đích quyết không bỏ qua.
Khương Uyển Nhi trong Thiên Châu võ viện ba năm, đối với người ở đó đều hiểu rất rõ, nhất là tất cả truyền nhân vương phủ.
Phía trước Thiên Hoa điện đã đứng đầy người, mặc dù giá khởi điểm cao tới năm mươi ngàn tinh tệ để vô số người lùi bước, nhưng người tụ ở chỗ này xem náo nhiệt vẫn rất nhiều. Lúc hai người Khương Phàm đến nơi này, tự nhiên đưa tới rất nhiều sự chú ý.