- Chúng ta cứ nhìn như vậy sao? Ta đề nghị quấy nhiễu chút, kéo dài tốc độ của bọn hắn.
- Đừng chọc phiền toái, trong tay bọn họ đang nắm giữ lấy Cửu công chúa, chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ai gánh nổi trách nhiệm?
- Đúng đấy, không thấy Thẩm Đông Sơn sao? Đường đường Linh Hồn đỉnh phong, đều biến thành hình dáng ra sao.
Nam Cương cường giả nghị luận một hồi, đều giữ vững khắc chế, chỉ quan sát ở trên không, không ra tay ngăn cản.
Đội ngũ lùng bắt ở các nơi nhận được tin tức cũng đều liên tiếp hội tụ tới nơi này.
Thời điểm Thẩm Đông Sơn nhận được tin tức là lúc hắn đang dọc theo tây nam đến truy bắt La Phù.
- Đang xâm nhập Nam Cương? Xác định là Huyết Ngục? Xác định bên trong có Khương Phàm?
Sau khi Thẩm Đông Sơn nghe được tin tức, trong đầu liền lóe lên ý niệm đầu tiên chính là 'Dẫn dụ'.
Rất có thể những người kia đều là thủ vệ Đan quốc ngụy trang, cũng không phải Huyết Ngục thật sự. Hoặc là, là có một số Huyết Ngục đang dẫn dắt, nhưng Khương Phàm và Huyết Ngục khác cũng không ở trong đó.
Bởi vì nếu xâm nhập Nam Cương sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện, bị phát hiện kết quả chính là lọt vào vây bắt.
- Để bọn hắn tra rõ ràng cho ta!
Thẩm Đông Sơn vẫn kiên trì Khương Phàm sẽ xuôi theo hướng tây nam.
- Tiếp tục tìm kiếm! Giữ một khoảng cách!
Thẩm Đông Sơn hiệu cường giả hoàng thất ở trên bầu trời phân tán ra hơn ngàn vị.
Nhưng... sau khi tiếp tục quét sạch không lâu, trong đầu Thẩm Đông Sơn đột nhiên hiện lên một cái ý niệm.
Sâu trong Nam Cương?
Nơi đó hình như có cái gọi là Mê Linh Huyễn Giới!
Chẳng lẽ mục tiêu của Khương Phàm là ở đó?
- Mê Linh Huyễn Giới... Mê Linh Huyễn Giới...
Thẩm Đông Sơn lắc lư ánh mắt, càng nghĩ càng có khả năng.
Mặc kệ là xuôi theo tây nam phương hướng hay là theo những phương hướng khác, mặc kệ là có làm ngụy trang hay không, đều có khả năng bị vây bắt.
Bởi vì muốn đường vòng quay về La Phù, khoảng cách phải hơn vạn dặm, thời gian sẽ vô cùng lâu.
- Không sai! Bọn hắn chính là muốn đi đến Mê Linh Huyễn Giới!
Thẩm Đông Sơn bừng tỉnh, cao giọng thét lên ra lệnh:
- Truyền lệnh Nam Cương cho ta, còn có Đông Cương... Được rồi, Đông Cương mặc kệ. Truyền lệnh tất cả đội ngũ bên trong phạm vi Nam Cương đều lùng bắt, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới Mê Linh Huyễn Giới, chặn đánh Huyết Ngục cho ta!
- Mê Linh Huyễn Giới?
Các cường giả hoàng thất liên tiếp bừng tỉnh.
Làm sao bọn người Khương Phàm lại biết nơi đó?
Thường Lăng nói sao?
- Tiện nhân đáng chết!
Cường giả hoàng thất khống chế Kim Ưng nhanh chóng thay đổi phương hướng.
Khi Thẩm Đông Sơn ý thức được vấn đề, các cường giả lặng lẽ đi theo bọn người Khương Phàm cũng ý thức được mục tiêu chân chính của Huyết Ngục.
- Bọn hắn là muốn đi Mê Linh Huyễn Giới?
- Nhanh cản bọn họ lại!
- Không thể lại ngồi yên đợi được, nơi này khoảng cách Mê Linh Huyễn Giới chỉ còn vài trăm dặm. Nhanh nhanh nhanh, giết lên, chặn đánh bọn hắn.
Mây mù trên không trung nhanh chóng cuồn cuộn, hơn năm trăm con mãnh cầm phá tan mây mù, nhanh chóng lao xuống.
Có hắc Vũ Điêu, Xích Viêm Điêu, Sư Thứu Thú, Lang Bức, Thanh Vân Tước, còn có Thương Lan Dực Điểu….
Mạnh yếu không giống nhau, lại đều đang cao giọng gáy to, mang theo cuồng phong mãnh liệt, chở chủ nhân giáng lâm.
- Mê Linh Huyễn Giới còn có ba trăm năm mươi dặm!
Thường Lăng hô to, trải qua nửa ngày, khoảng cách đã nhanh chóng rút ngắn, nhưng ba trăm năm mươi dặm vẫn xa đến không thể chạm.
- Thường Lăng, cô không thể tùy hứng, nhất định phải vào thanh đồng tiểu tháp.
Khương Phàm nhìn qua các cường giả ở không trung, nhíu mày, bắt lấy Thường Lăng muốn cưỡng ép thu lại.
- Xem thường ta sao.
Thường Lăng cưỡng ép tránh thoát khỏi Khương Phàm, bay người lên, yêu quyển nở rộ tia sáng, một con Bạch Ngọc Tượng thánh khiết đạp trên ánh sáng xuất hiện, vững vàng tiếp lấy Thường Lăng.
Nếu đã bị phát hiện, không cần thiết lại cất giấu Bạch Ngọc Tượng.
Bạch Ngọc Tượng giương mũi thét dài, cơ thể tăng vọt, dài đến hơn ba mươi mét, da thịt toàn thân nhúc nhích, hiện ra lân giáp óng ánh, chỗ mi tâm mở ra một con mắt đáng sợ, khuấy động năng lượng hủy diệt.
Thường Lăng đứng trên người Bạch Ngọc Tượng, tóc dài bay múa, nhìn qua như là tiên tử, linh văn chiếu thấu thắt lưng gấm, hiện ra ba màu màu tím, đỏ, xanh.
Phượng Văn Đỉnh Lô trùng thiên, ánh lửa ngập trời, đốt nóng không gian.
- Lui lại!
Thường Lăng thét dài, như phượng gáy Cửu Thiên.
Long long long...
Đỉnh lô lay động, âm thanh phát ra như là biển gầm, vô cùng to lớn, để cho hai tai người ta vang lên ong ong.
Cái nắp phía trên đỉnh lô lập loè tia sáng, trong chốc lát, ánh lửa ngút trời, liệt diễm hừng hực cuốn về phía không trung, hóa thành hỏa điểu ba màu tím, đỏ, xanh, giương cánh gáy to, giống như Thần Điểu, tràn ngập ra uy thế kinh người.
Sượng lớn mãnh cầm đang lao xuống số liên miên bối rối, lật ngược cường giả ở phía trên.
- Huyết Ngục! Giết!.
Thương Minh quả quyết gào thét, hơn sáu mươi vị Huyết Ngục tập thể bay lên không mấy chục mét, liêm đao hướng lên trời bạo kích, xen lẫn thành đao võng huyết sắc dày đặc.
Các cường giả rơi thẳng xuống vào đao võng.
- Đừng hốt hoảng, tản ra, tản ra. Giết! Để bọn chó nhà có tang này thấy thực lực Nam Cương chúng ta!
Các mãnh cầm trên không trung bị kinh sợ, hốt hoảng chạy trốn, rất nhanh lại bị chủ nhân của bọn chúng khống chế.
Cường giả Nam Cương cao giọng la lên, liên tiếp phóng xuất ra võ pháp cường hãn.
Đao khí như thác nước, ánh sáng như mặt trời phách trảm tới.
Những tảng đá to lớn giống như là thiên thạch từ trên trời giáng xuống.
Liệt diễm cuồn cuộn rơi xuống ầm ầm.
Càng có cường giả ngưng tụ lại lôi vân nặng nề, cường quang chói mắt, hắn nhảy xuống khỏi mãnh cầm, kéo lấy lôi vân kinh khủng đánh xuống phía các Huyết Ngục.
- Dẫn Hồn!
Đội viên Huyết Ngục mang theo gương mặt dữ tợn, phát ra tiếng gầm thét thê lương như quỷ, trên mặt chảy ra huyết chú dữ tợn, lan tràn về từng vị trí khắp toàn thân, khí tức tăng cường rõ ràng. Liêm đao trong tay bọn họ run rẩy dữ dội, tràn ngập ra huyết khí nồng đậm như lửa, bên trong như có số lượng lớn hồn ảnh đang lao ra.
- Huyết Ngục, tử chiến!
Thương Minh há mồm, răng nanh sắc nhọn, hai mắt sung huyết, mắt không hề có tròng trắng.
Hắn nâng đao chỉ lên trời bạo kích, trong nháy mắt bổ lôi vân đang rơi xuống ra, đạp tan mặt đất, lao thẳng về phía nam tử cuồng dã kia.