Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh bị trấn động kịch liệt lắc lư, đè ép Thương Minh đánh về phía sau.
Mà lôi triều vẫn cuồn cuộn không dứt, đánh về phía cường giả hoàng thất đang nhào tới, trong đó ba người trong nháy mắt đã bị đánh xuyên, mất mạng tại chỗ.
- Điện hạ, không sao chứ?
Thẩm Đông Sơn cố nén tức giận và uất ức, an ủi Lục hoàng tử bị hoảng sợ. . Đam Mỹ Hay
- Ta đã nhắc nhở qua ngươi, không cần cùng bọn hắn dây dưa, ngươi nhất định phải bắt Khương Phàm làm cái gì.
Lục hoàng tử thô lỗ đẩy Thẩm Đông Sơn ra:
- Chỉ cần hắn còn tại Lang Gia hoàng triều, sớm muộn cũng sẽ bị bắt lại, nhất định phải ra tay bây giờ sao?
‘Chết tiệt, ngươi thì biết cái gì!’
Thẩm Đông Sơn nhịn xuống câu từ mắng mỏ tức giận trong cổ họng xuống, thừa nhận sai lầm:
- Là ta lỗ mãng.
- Lần thứ ba! Vẫn chưa được sao?
Khương Phàm rơi xuống bên cạnh Thương Minh, đưa Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh vào khí hải.
- Chỉ sợ là không có hy vọng.
Thương Minh lắc đầu, liên tục ba lần vây bắt, đều không thể thành công tới gần Lục hoàng tử, ngược lại suýt chút nữa hại chết Khương Phàm.
Các Huyết Ngục liên tiếp hội tụ tới, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Đây là đối thủ nguy hiểm nhất mấy năm qua bọn hắn mới gặp phải.
Nếu như không phải là bởi vì Thẩm Đông Sơn mất đi Đại hoàng tử, trong lòng có bóng ma cùng áp lực, rất có thể kẻ bị bao vây đã biến thành bọn hắn.
- Khương Phàm, chỉ bằng các ngươi vẫn không giết được ta, không nên uổng phí sức lực.
Lục hoàng tử bị cường giả hoàng thất đoàn đoàn bao vây ở giữa, tức giận.
Quốc quân không thể ra tay, vậy mà hỗn đản này không biết sống chết đuổi tới nơi này.
- Bây giờ còn nói còn quá sớm.
Khương Phàm lấp lóe ánh mắt, lo lắng làm thế nào bắt sống Lục hoàng tử.
- Ngươi đợi không được! Từ Đan quốc đến hoàng thành chỉ ngàn dặm mà thôi, bây giờ đã có người đi thông báo tin tức. Đến lúc đó, hoàng thành dốc toàn bộ lực lượng cường giả, các ngươi chạy đi đâu?
Lục hoàng tử tức giận bởi nguyên nhân khác, Khương Phàm lại là ngũ trọng thiên.
Thời gian không đến một năm, làm sao hắn lại trưởng thành nhanh như vậy!
- Chờ người của hoàng thất chạy tới nơi này, khả năng các ngươi đã chỉ còn thừa lại hài cốt. Lục hoàng tử, trước đây ngươi hình như rất ưa thích khiêu chiến, hôm nay có hứng thú lại thử một chút hay không?
- Hừ! Ngươi chỉ muốn dẫn ta ra, lợi dụng Huyết Ngục vây giết ta mà thôi.
- Ha ha, là không dám đi. Ta rất hiếu kì, trong một năm này, ngươi đã làm những gì? Ta đều đã là Linh Nguyên cảnh ngũ trọng thiên, vậy mà ngươi mới đến tam trọng thiên.
- Ta tu luyện bình thường, không giống một ít người chỉ biết nhét đan dược.
- Nếu như ta dùng đan dược rót lên, ngươi có cái gì không dám khiêu chiến. Tới đi, chỉ cần ngươi thắng, ta cam đoan thả các ngươi rời khỏi.
- Chúng ta muốn chạy tùy thời vẫn có thể đi, không cần thông qua khiêu chiến.
Khương Phàm cười lắc đầu, nhẹ giọng phun ra hai chữ:
- Hèn nhát!
- Ngươi...
Lục hoàng tử giận dữ, suýt chút nữa lao ra.
- Không muốn Cửu công chúa sao? Nếu như ta lại đem cô ta mang về La Phù, gương mặt hoàng thất các ngươi đây... Ha ha... Còn gọi là mặt sao? Lục hoàng tử, đây là cơ hội cuối cùng. Khiêu chiến ta, thắng đem nàng mang về.
Khương Phàm tiếp tục đâm kích lấy Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử nhịn xuống lửa giận:
- Khương Phàm, ngươi không cần tùy tiện, ta dùng đầu cam đoan, ngươi không thể nào còn sống chạy ra khỏi Lang Gia hoàng triều. Đến lúc đó, ta sẽ mang theo Cửu công chúa cùng đầu của ngươi, trở lại hoàng thành.
- Thương Minh thống lĩnh, chúng ta rút lui?
Khương Phàm tiếc nuối thầm nghĩ
- Rút lui đi.
Thương Minh ra hiệu các Huyết Ngục, chậm rãi lui lại.
Thời điểm Khương Phàm trở lại Đan quốc, nơi này đã thu dọn ổn thỏa hết rồi.
Quốc quân và mọi người dỡ bỏ toàn bộ đỉnh lô của Đan quốc, lấy hết tất cả linh thảo linh quả trong dược viên.
Linh Bảo tích lũy hai trăm năm của Đan quốc cũng không ngoại lệ đều bị cuốn đi hết.
Hơn hai vạn hộ vệ áo lam ở bên ngoài, hơn ba ngàn bạch bào tụ tập ở bên trong, còn có hơn hai ngàn con mãnh cầm, Linh thú tụ ở bên trong.
Vượt quá ngoài ý muốn chính là, còn có hơn ba mươi vạn con dân sinh sống ở Đan quốc, tất cả đều chỉnh lý tốt gia sản, gom lại phía trước, nguyện ý đi theo quốc
quân trốn khỏi Lang Gia hoàng triều.
- Bọn hắn tới rồi.
Thường Lăng nhìn thấy bọn người Khương Phàm đuổi tới, lập tức gọi tới nơi này.
- Quốc quân, đây đều là muốn cùng mọi người rời khỏi?
Khương Phàm nhìn biển người, trong lòng kích động muốn nhìn trời cao mà hô to vài tiếng.
Không hổ là nước trong nước, số lượng Đan sư võ giả đều quá nhiều.
Nhất là lít nha lít nhít ba bốn ngàn bạch bào, càng làm cho hắn phấn chấn.
Nếu như nguồn lực lượng này tiến vào La Phù, tất nhiên sẽ nhất cử vượt qua Ngọc Đỉnh tông, trở thành một lực lượng hoàn toàn mới.
Đương nhiên cũng sẽ không ngừng liên tục duy trì cung cấp tài nguyên đan dược cho Bạch Hổ tông bọn hắn cùng Thiên Sư tông và các tông khác.
- Hơn ba ngàn bảy trăm Luyện Đan sư, hơn hai vạn hai ngàn hộ giả.
Thường Lăng rất vui vì bọn thủ vệ Đan sư đều đi theo, nhưng không mừng rỡ chút nào.
Đoạn đường này sẽ đem tất cả mọi người đưa cổ tới trên lưỡi đao, có thể sống mà đi ra hoàng triều hay không, ai cũng không đoán trước được.
- Chúng ta sẽ thuận lợi trở lại La Phù.
Khương Phàm cũng có chút lo lắng, nhưng lúc này không thể ủ rũ.
- Khương Phàm, ta có một thỉnh cầu.
Quốc quân ra hiệu người xung quanh đều lui lại.
- Ngài cứ nói.
- Ta hi vọng các ngươi có thể cùng chúng ta chia ra hành động. Mang theo Thường Lăng, mang theo các Luyện Đan sư Đan quốc một đời mới.
- Vì sao?
- Nếu như hoàng thất thật muốn coi trời bằng vung, ta hi vọng còn có thể để lại chút huyết mạch.
Quốc quân cần làm tốt dự tính xấu nhất, chẳng may có cái gì ngoài ý muốn, chí ít hắn cũng đã để lại chút nội tình cho Đan quốc.
Khương Phàm cùng bọn người Thương Minh thương lượng một chút:
- Chia ra hành động cũng tốt, chúng ta có thể hấp dẫn một số lực lượng của hoàng thất.
- Thường Lăng đành nhờ các ngươi rồi.