Thư phòng đổ sụp, quốc quân bên trong cũng bị những tảng đá lớn và sóng khí đánh tới không trung, kinh hãi kêu to.
Một ngọn lửa màu vàng óng từ dưới mặt đất đổ sụp xông ra, bay về phía bầu trời, bắt lại quốc quân:
- Quốc quân, là ta!
Quốc quân vô ý thức muốn chống cự, nghe vậy thì khẽ giật mình:
- Khương Phàm? Làm sao ngươi lại ở đây!
Lục hoàng tử trước tiên lui đến ngoài viện, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy trong trận đá vụn bay đầy trời kia có một giang nam tử ra cánh chim màu vàng.
- Khương Phàm? Sao ở đâu cũng đều có hắn vậy?!
Lục hoàng tử khó có thể tin được, lại càng lên cơn giận dữ.
- Thẩm Đông Sơn, bắt hắn lại cho ta!
Oanh!
Toàn thân Thẩm Đông Sơn sôi trào lôi triều, biến mất tại chỗ, một giây sau, lôi triều nổ tung ngoài bầu trời trăm thước, hắn lại lần nữa xuất hiện, ánh mắt bén nhọn tiếp cận Khương Phàm.
Nhưng, sau khi Khương Phàm bắt được quốc quân trước tiên đã chấn động hỏa dực mãnh liệt, dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới không trung:
- Thẩm Đông Sơn, nhìn phía dưới ngươi!
Thẩm Đông Sơn đang muốn truy kích, nhưng khi nghe nói lại theo bản năng cúi đầu xem xét.
Lần lượt từng bóng người chính như mũi tên nhọn phóng tới đình viện sụp đổ, tốc độ cực nhanh, nhào về phía thị vệ hoàng thất. Toàn bộ bọn hắn cầm liêm đao huyết sắc trong tay, sát ý lạnh thấu xương. Trong đó một bóng người có tốc độ nhanh nhất, mục tiêu lại là Lục hoàng tử.
Dáng người mạnh mẽ, liêm đao giá lạnh đều giống như cương châm, đâm vào ánh mắt Thẩm Đông Sơn.
Trong chớp mắt, Thẩm Đông Sơn liền rét run, như đã thấy được Lục hoàng tử chết thảm trước mắt mình.
- Aaa…!!
Thẩm Đông Sơn trợn mắt trừng trừng, phát ra tiếng la hét khàn giọng, lôi triều toàn thân nổ tung, biến mất từ trên cao.
Một giây sau, lôi triều dâng lên cách mười mét phía trước Lục hoàng tử, đinh tai nhức óc, Thẩm Đông Sơn xuất hiện, trong chốc lát đã vung lên lôi đao nặng nề.
Thương Minh lao tới, vung lên liêm đao ngang nhiên bạo kích.
Keng!!
Cùng với âm thanh lôi triều sôi trào, huyết khí cuồn cuộn, từng luồng từng luồng khí thế mãnh liệt cuồn cuộn bốn phương tám hướng.
Thương Minh, Thẩm Đông Sơn đồng thời tháo chạy.
Lục hoàng tử cách đó mười mét lại vội vàng không kịp chuẩn bị, cũng bị khí lãng kinh khủng hất bay, y phục rách rưới, áo giáp bên trong vỡ nát.
Gần như là đồng thời, một bóng người từ đằng trước bên trái đột nhiên tăng tốc, đạp trên đá vụn bay lên không, vung lên liêm đao sắc bén, lao thẳng đến chỗ Lục hoàng tử.
- Thẩm Đông Sơn!
Lục hoàng tử điên cuồn điều động kiếm khí toàn thân, ở sau lưng ngưng tụ thành kiếm dực, nhưng thân ảnh kia quá nhanh, trong nháy mắt đã đánh tới nơi.
Thẩm Đông Sơn cố gắng ổn định thân thế, vô ý thức muốn phóng thích lôi triều chặn đánh, nhưng lại sợ làm bị thương Lục hoàng tử, hắn cắn răng phóng thích lôi triều lần nữa, biến mất trong nháy mắt, chặn lại được trước mặt thân ảnh kia.
Keng!!
Lôi đao hoành kích nhấc lên sôi trào lôi triều, thanh thế kinh người, hung hăng bổ vào trên liêm đao.
Khí huyết đội trưởng Huyết Ngục đội hai sôi trào bị cưỡng ép đánh bay.
Nhưng, đội trưởng đội thứ ba, đội thứ tư cũng liên tiếp lao tới Lục hoàng tử.
- Cút ngay cho ta!
Thẩm Đông Sơn gầm thét, nhấc ngang lôi đao kịch liệt phách trảm, cưỡng bức đẩy lui bọn hắn.
Lục hoàng tử thừa cơ muốn triển khai kiếm dực chạy trốn, mặt đất lại sụp đổ lần nữa, hơn mười thân ảnh Huyết Ngục phóng lên tận trời, liêm đao phách trảm, dâng lên đao khí đầy trời, như cơn lốc muốn nuốt hết Lục hoàng tử.
- Aaa…!
Thẩm Đông Sơn kịp thời chặn lại được trước mặt Lục hoàng tử, lôi triều kịch liệt bạo kích, cưỡng ép đánh lui toàn bộ đao khí.
Từ Thương Minh ám sát đến Huyết Ngục bạo kích, trước sau chỉ năm giây ngắn ngủi mà thôi.
Huyết Ngục săn giết đặc sắc lại tấn mãnh nhưng đều bị Thẩm Đông Sơn chặn đánh, nhổ răng cọp cứu Lục hoàng tử ra.
- Huyết Ngục? Các ngươi dám tới đây. Muốn chết sao!
Thẩm Đông Sơn đưa tay trái ra bảo vệ Lục hoàng tử, tay phải giơ cao lên.
- Lôi Đạo Pháp Chỉ!
Tóc Thẩm Đông Sơn bay loạn, ánh mắt hừng hực, Lôi Châm linh văn trên trán nở rộ chiếu ra tia sáng chói lòa, từng luồng lôi triều bạo ngược hội tụ giữa không trung, nhanh chóng tăng vọt, to như lôi vân.
Lôi điện quay quanh trong lôi vân, như Lôi Xà, lại như lôi châm, cực kỳ cuồng liệt.
Ánh sáng hừng hực chiếu rọi tám phương, khí tức hủy diệt khuấy động khắp nơi.
- Huyết Chú! Tử Linh Niệm Ngữ!
Thương Minh quỳ một chân trên đất.
Giờ phút này, hai mắt đỏ hồng, chảy tràn ra máu tươi, trường bào bay lên, mảng lớn đường vân màu máu trải rộng ra dưới chân, khuấy động hơn ba trăm mét.
Như pháp trận lại giống như đang nguyền rủa.
Phạm vi khổng lồ, đường vân phức tạp mà quỷ dị.
Vương Liệt và các hộ giả Đan quốc, Thẩm Đông Sơn cùng các Thị vệ hoàng thất, toàn bộ đều bên trong phạm vi pháp trận màu máu.
- Đây là thứ gì?
Bọn hắn trước tiên muốn tránh đi, nhưng đường vân màu máu lại đột nhiên sôi trào lên huyết khí, liệt diễm giống như sóng triều dâng lên cuốn về phía không trung vài trăm mét.
Số lượng lớn huyết văn giống móng vuốt quấn quanh trên chân bọn hắn.
Ngoại trừ Thẩm Đông Sơn, Vương Liệt và rải rác vài người thành công tránh thoát ra ngoài, còn lại toàn bộ đều bị túm về mặt đất, hai chân bị gắt gao khống chế, bao phủ bên trong huyết khí đang sôi trào.
- Thẩm Đông Sơn! Đừng động!
Thương Minh đưa tay trái chăm chú đè xuống đất, nắm trong tay pháp trận màu máu quỷ dị mà khổng lồ, tay phải nâng lên, chỉ về phía trước bên trái.
Một tên thị vệ hoàng thất còn không kịp phản ứng, huyết văn quấn chặt lấy hai chân liền thẩm thấu tiến vào trong da thịt, ngay sau đó toàn thân hắn run rẩy, ngẩng đầu phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Bịch một tiếng, xương cốt vỡ vụn, huyết nhục vẩy ra, từ trong tới ngoài cứ vậy mà nổ tung.
- Ngọa tào...
Tất cả mọi người đều kinh hãi, toàn thân nổi lên ớn lạnh.
Lục hoàng tử vội vàng muốn rút hai chân ra, lại bị gắt gao kiềm chế lại.
- Thẩm Đông Sơn, cứu ta! Cứu ta! Tên khốn kiếp, mau tới cứu ta!