Khương Phàm vội vàng trấn an.
- Trước đừng kích động. Ta quả thật có ý nghĩ, muốn Đan quốc khai chiến cùng hoàng thất, nhưng, hoàng thất tuyệt đối không thể nào đồ sát Đan quốc thật được. Lúc bắt đầu chúng ta còn cho rằng hoàng thất sẽ không chế tài Đan quốc, cô xem bây giờ một chút!
Hôm nay Thường Lăng xem như đã hung hăng lĩnh giáo được nhân tính ghê tởm, cũng đánh giá cao hoàng thất kính sợ tổ huấn như thế nào. Nếu quả thật muốn ồn ào đến vạch mặt, hoàng thất chuyện gì cũng đều có thể làm ra được.
- Nếu như không làm như vậy, cũng chỉ có thể mang theo cô và quốc quân rời khỏi Đan quốc. Nếu như bọn hắn trắng trợn khuyếch đại, các ngươi...
Khương Phàm không nói thêm lời.
Mặc dù rất hi vọng quốc quân đối kháng cùng hoàng thất, nhưng vẫn tôn trọng thái độ của bọn họ.
Thường Lăng trầm mặc.
Nếu như đi, rất có thể sẽ không về được. Nếu như đi, một đời thanh minh của phụ thân không biết sẽ bị bôi đen đến cái dạng gì. Nếu như đi, Đan quốc sẽ lập túc bị hoàng thất thẩm thấu, không biết có bao nhiêu người bị ám sát, không biết Đan quốc sẽ lại gặp phải cái gì.
Nhưng, nếu như kiên trì náo lên, chờ đợi Đan quốc lại sẽ là cái gì?
- Ta đã khôi phục tương đối rồi.
Tô Nguyên Minh đứng dậy, có chút e ngại nhìn Thương Minh bên cạnh.
Khương Phàm ra hiệu hắn chờ một lát, hỏi đến thái độ Thường Lăng:
- Nếu như cô nguyện ý rời khỏi, chúng ta nghĩ cách cứu quốc quân. Nếu như cô muốn ở lại, chúng ta nghĩ cách bắt Thường Ngọc Thư.
- Trước tiên bắt Thường Ngọc Thư, thông qua Thường Ngọc Thư cứu phụ thân ta. Đến lúc đó, xem thái độ phụ thân thế nào.
Thường Lăng lắc đầu, đây không phải là chuyện nàng có thể quyết định, vẫn phải xem phụ thân nàng.
- Chênh lệch thời gian không nhiều lắm, quốc quân của chúng ta cũng nên quyết định tốt rồi.
Lục hoàng tử chờ ở bên ngoài sau nửa canh giờ liền đứng dậy muốn đi vào trong phòng.
- Thường Ngọc Thư...
Tô Nguyên Minh kịp thời chạy tới nơi này, đứng cách rất xa gọi Thường Ngọc Thư lại.
- Sao ngươi lại tới đây?
Thường Ngọc Thư hơi nhíu mày.
- Quốc quân đã quyết định chưa?
Tô Nguyên Minh chột dạ, luôn cảm giác cường giả hoàng thất đang ngó chừng hắn, đi tới lại đi tới, hai chân giống như đều không nghe theo hắn, dứt khoát đứng ở trong sân không đi.
- Đang sắp quyết định.
Thường Ngọc Thư không có nhìn ra Tô Nguyên Minh có vấn đề gì, cũng không nghĩ tới đã xảy ra cái gì.
- Hắn có thái độ gì?
Tô Nguyên Minh dùng sức nắm chặt hai tay trong tay áo, cố gắng trấn định lại.
- Còn chưa có xác định. Ngươi tới đây làm gì?
- Ta đến lĩnh thù lao của ta.
- Có ý gì?
- Ta muốn Thường Hi Đan Kinh.
- Ngươi rất rõ ràng Thường Hi Đan Kinh đang trong tay quốc quân, làm sao có thể cho ngươi bây giờ?
Thường Ngọc Thư bất mãn, tuy nhiên vẫn nhịn được.
Tô Nguyên Minh nói.
- Nếu các ngươi có thể bức hiếp quốc quân chấp nhận các điều kiện thì có thể để hắn sớm giao Thường Hi Đan Kinh ra.
- Chúng ta còn chưa có đưa ra điều kiện muốn lấy địa vị của hắn, những chuyện này trước đó đều đã đề cập với ngươi rồi. Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Thường Ngọc Thư rất kỳ quái, cũng rất tức giận, lập tức sắp thành công, lúc này lại đến đảo loạn cái gì?
Sắc mặt đám người Lục hoàng tử dần dần trầm xuống, hắn là tới uy hiếp bọn hắn sao?
Tô Nguyên Minh nhìn người trong viện, nói.
- Ta bỗng nhiên cảm giác, có khả năng sau đó các ngươi sẽ giết ta.
Thường Ngọc Thư nghiêm túc nói.
- Ngươi nói bậy bạ gì đó! Nếu ta đã cam đoan thì nhất định có thể bảo đảm cho ngươi, mà Đan quốc cũng cần ngươi.
- Nếu quả thật các ngươi coi trọng ta thì đã lập tức tranh thủ Thường Hi Đan Kinh cho ta, nếu không...
- Nếu không cái gì!
Lục hoàng tử đi đến phía trước, ánh mắt lạnh nhạt đe dọa nhìn Tô Nguyên Minh.
Trong lòng Tô Nguyên Minh lắc một cái, nhưng vẫn cố gắng nhắm mắt nói.
- Nhìn thái độ điện hạ, ta càng cảm giác chuyện này ta sẽ rất nguy hiểm hơn.
- Bây giờ ngươi đã rất nguy hiểm!
Lục hoàng tử ghét nhất bị người khác uy hiếp hắn, nhất là bị uy hiếp tại thời khắc mấu chốt.
- Điện hạ bớt giận, cho ta chút thời gian.
Thường Ngọc Thư ngăn Lục hoàng tử lại, đưa tay mời Tô Nguyên Minh đến bên cạnh nói.
Lục hoàng tử có thể không cần Tô Nguyên Minh, nhưng hắn cần.
- Ở chỗ này bàn bạc là được rồi.
Tô Nguyên Minh mặc kệ Thường Ngọc Thư.
- Đừng vờ ngớ ngẩn! Bọn hắn thực sẽ xử tử ngươi đấy!
Sau khi Thường Ngọc Thư thấp giọng cảnh cáo Tô Nguyên Minh, mạnh mẽ kéo hắn đi đến phía trước.
Trưởng thị vệ Vương Liệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Nguyên Minh, hơn mười tên thị vệ khác cũng đều vây quanh.
- Các ngươi muốn làm gì? Liền muốn xuống tay ở chỗ này?
Tô Nguyên Minh cố ý cảnh giác lui lại hai bước.
- Lui ra!
Thường Ngọc Thư phất tay quát tháo.
- Nên thông minh một chút, giữ lại cái mạng cho ngươi cũng không tệ rồi.
Vương Liệt hừ một tiếng, mang người lui lại.
- Chúng ta đi ra bên ngoài nói.
Tô Nguyên Minh cảnh giác nhìn bọn hắn một chút, bỗng nhiên quay người rời khỏi sân nhỏ.
Thường Ngọc Thư bất đắc dĩ lắc đầu, cùng rời khỏi theo.
- Giải quyết nhanh lên.
Lục hoàng tử bất mãn nhắc nhở.
Thường Ngọc Thư đi theo Tô Nguyên Minh rời khỏi sân nhỏ, bọn người Vương Liệt vốn định đi theo, lại bị ngăn lại.
Hắn có mấy lời muốn tự mình nói cùng Tô Nguyên Minh, ví dụ như tương lai làm sao khống chế Đan quốc tốt hơn, ví dụ như làm sao thoát khỏi chế ước với hoàng thất….
Nhưng... sau khi Tô Nguyên Minh rời khỏi sân nhỏ liền không có dừng lại, một mực đi lên phía trước, còn quẹo vào trong rừng cây.
- Được rồi, nơi này đủ xa rồi. Ta có mấy lời...
Thường Ngọc Thư theo tới trong rừng cây, vừa muốn gọi Tô Nguyên Minh lại, ngọn cây bên cạnh đột nhiên nhảy xuống hai bóng người, lại nhoáng một cái, xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Phốc phốc!
Một thanh liêm đao trong nháy mắt đâm xuyên qua hắn, từ sau eo cắm đến trước bụng. Ngay sau đó một thanh liêm đao khác gác ở trên cổ của hắn:
- Đừng hô, đừng động, nếu không, đảm bảo đầu ngươi sẽ rơi xuống đất.