Vô Hồi Thánh Chủ nhìn chằm chằm Khương Phàm, hỏa diễm loại Đại Thừa thánh văn, lần này Đại Hoang Ấn thật đã tìm đúng người rồi. Nói không chừng thật có thể kích phát ra truyền thừa ở bên trong, thức tỉnh Đại Hoang Phần Thiên Ấn, cùng lục ấn khác triệt để phong ấn Đại Hoang thâm uyên.
- Không có việc gì, lúc ở trong Ly Hỏa thánh địa nhặt được chút cơ duyên.
Khương Phàm cảm nhận được tinh thần đang nhanh chóng khôi phục, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
Vô Hồi Thánh Chủ nói:
- Tiểu gia hỏa, sau này ta sẽ là sư tôn của ngươi, ngươi có bí mật có thể cùng ta chia sẻ.
- Sau này, vẫn còn sớm.
- Không còn sớm, chỉ là chuyện mấy tháng nữa thôi.
Khương Phàm nhếch miệng cười nói.
- Chờ hoàng thất Lang Gia không còn quấy rối Khương gia chúng ta, đợi thêm ta đi ra bên ngoài kêu khóc sáu mươi sáu ngày, nói không chừng phải đến một năm đây.
Bọn người Giang Thành Tử bất đắc dĩ, đã nhìn ra, tiểu gia hỏa này đối với thánh địa thật không có hứng thú gì cả.
Khương Phàm nói:
- Thánh Chủ, các vị tiền bối, ta muốn thỉnh giáo mọi người một vấn đề.
- Chờ ngươi tiến vào thánh địa rồi nói sau.
Thánh Chủ phất tay liền đi, phía sau lại truyền đến giọng của Khương Phàm:
- Có thể phục chế linh văn người khác hay không?
Thánh Chủ bỗng nhiên quay đầu, đáy mắt lãnh mang lóe lên:
- Ngươi nói cái gì?
- Có thể chất, bí thuật gì có thể khiến người ta đang cùng người khác một thời gian thì hoàn chỉnh khôi phục linh văn giống người đó không?
- Sao ngươi lại hỏi cái này?
- Ta gặp tình huống tương tự.
- Chính ngươi?
- Không phải, người khác.
- Ai?
- Lão nhân gia ngài không phải...
- Lão nhân gia?!
Vô Hồi Thánh Chủ đưa tay quất vào cái đầu của Khương Phàm.
Khương Phàm lúng túng sờ đầu:
- Ngài! Là ngài! Không phải ngài hỏi kỹ càng cái này sao?
- Tiểu gia hỏa, ngươi là đang thỉnh giáo vấn đề với tỷ tỷ!
Vô Hồi Thánh Chủ dùng sức cắn nặng hai chữ 'Tỷ tỷ', ánh mắt giết người nhìn chằm chằm Khương Phàm.
Bọn người Ngụy Thiên Thu cười khổ lắc đầu, không phải ngài đang cùng hài tử phân cao thấp đấy chứ.
Khương Phàm hơi do dự, nói:
- Ta ở Thiên Khải bí cảnh gặp được một người, vừa mới đầu thì ngơ ngơ ngác ngác, không có linh văn, không có linh lực. Nhưng ở chung với ta mấy ngày, vậy mà hắn lại xuất hiện Kim Viêm linh văn, còn có thể phóng thích ngọn lửa màu vàng. Liền ngay cả Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền của ta hắn cũng đều học được mấy chiêu.
- Thánh văn?
Vẻ mặt Thánh Chủ và mọi người trở nên nghiêm trọng, phục chế linh văn, tình huống không thể tưởng tượng như thế còn là lần đầu tiên nghe nói.
- Còn chưa xác định được, nhưng hắn đúng là có thể phóng xuất ra Mãnh Hổ Quyền, Cự Tượng Quyền.
- Ngươi xác định, hắn là, người?
- Có ý gì?
- Hắn không phải vũ khí, Linh Yêu?
- Hẳn là một con người.
- Cuối cùng ngươi để hắn ở đâu?
- Giam giữ ở chỗ ta đây.
- Vậy còn thất thần làm gì, phóng xuất ra mà nhìn đi.
Vô Hồi Thánh Chủ rất bất đắc dĩ, tiểu gia hỏa này phòng bị tâm lý quá nặng đi.
- Mặt mũi các ngươi viết rõ ta là người xấu, ta sợ hù dọa hắn.
Khương Phàm ra hiệu bọn hắn khống chế biểu hiện chút.
Bọn người Ngụy Thiên Thu lắc đầu liên tục, rất nhiều năm không có ai nói chuyện với bọn họ như thế.
Lý Dần đang ở bên trong cố chấp nghiên cứu hỏa diễm, đột nhiên được thả ra, không khỏi sửng sốt một chút:
- Các ngươi....
Vô Hồi Thánh Chủ, Ngụy Thiên Thu, Giang Thành Tử, Phương Thành Vân, một người một tay bắt lấy Lý Dần, ngưng mi dò xét tình huống trong thân thể của hắn.
Khương Phàm trấn an Lý Dần:
- Đừng khẩn trương, bọn họ không có ác ý.
Tịch Nhan nhìn kỹ linh văn trên trán Lý Dần, rất rõ ràng, nhưng lại nhìn không ra hình dáng cụ thể, giống như là Kim Liên nở rộ, nhưng lại giống như muốn quay quanh thành cái gì đó.
Dưới sự kích thích của Vô Hồi Thánh Chủ, Lý Dần đưa hai tay nhấc lên ngọn lửa màu vàng, tản ra nhiệt độ nóng bỏng.
Khương Phàm hỏi.
- Thế nào?
Bọn người Vô Hồi Thánh Chủ liên tiếp thu tay về, biểu hiện quái dị lại còn mang theo mấy phần kinh ngạc.
Bọn hắn trao đổi ánh mắt, không hẹn mà cùng hỏi một tiếng:
- Thánh văn?
Nếu như không phải bẩm sinh đến, thì chính là mô phỏng lại thánh văn?
Đây là cái năng lực biến thái gì đây chứ?
- Ta là Thánh linh văn?
Lý Dần ngạc nhiên nhìn bọn hắn.
Khương Phàm Tịch Nhan lại hít một ngụm khí lạnh, thật sự là thánh văn?
- Ngươi là ai, từ đâu tới?
Vô Hồi Thánh Chủ cảm giác giống như là thánh văn, nhưng cũng không phải rất xác định, bởi vì linh nguyên trong khí hải là đoàn hỏa diễm, trong ngọn lửa lại giống như đang dựng dục cái gì đó. Thật giống như linh văn và linh nguyên đều không có thành hình hoàn chỉnh.
Lý Dần lắc đầu:
- Trong đầu ta đều trống rỗng, cái gì cũng đều không nhớ rõ.
Hai mắt Vô Hồi Thánh Chủ tạo nên tầng tầng gợn sóng, chăm chú tiếp cận Lý Dần.
Lý Dần có chút hoảng hốt, nhưng không kháng cự, kinh ngạc đón lấy ánh mắt của nàng.
Thật lâu...
Vô Hồi Thánh Chủ cùng bọn người Ngụy Thiên Thu ở hai bên trao đổi ánh mắt, ra hiệu Khương Phàm đến bên cạnh.
- Ngươi sợ không?
- Sợ cái gì?
- Dưỡng hổ di hoạn(*).
(*) [Nghĩa đen] Nuôi hổ lớn lên sẽ để lại tai họa về sau.
[Nghĩa bóng] Giúp đỡ nuôi dưỡng kẻ có tiềm lực, thực lực, nhưng bản tính hung tàn, độc ác thì sẽ là mối họa tương lai.
- Ý của ngài là... Nuôi dưỡng hắn?
- Tiểu gia hỏa này rất sạch sẽ, không có phát hiện lực lượng nào khác, nếu quả thật có thể phục chế linh văn phục chế võ pháp, ngươi cứ thu hắn làm đồ đệ, bồi dưỡng thật tốt. Ngươi mạnh bao nhiêu, hắn liền có mãnh liệt bấy nhiêu, tương lai sẽ kề vai chiến đấu, ai có thể đấu lại?
- Thế nhưng...
Khương Phàm có chút do dự, dù sao quá quỷ dị, dựa theo tính cách của hắn, cũng có thể là cảnh cáo kiếp trước để lại, bất kỳ tai hoạ ngầm gì cũng đều muốn sớm xử lý, nếu không hậu hoạn vô tận.
Vô Hồi Thánh Chủ quay đầu quan sát Lý Dần.
- Nếu quả thật có uy hiếp, ta thay ngươi xử lý. Nếu như không có uy hiếp, ngươi cứ xem như đã nhặt được món lợi lớn.
Ngụy Thiên Thu thấp giọng nói:
- Hắn giống như là tờ giấy trắng, làm sao bồi dưỡng, đều phải xem ngươi. Ngươi quyết định tính cách của hắn, ngươi quyết định thực lực của hắn, ngươi quyết định giá trị của hắn, đã hiểu ý của ta chưa?
Khương Phàm suy nghĩ, chậm rãi gật đầu:
- Là sói hay là hổ do ta định! Nuôi!