Trước đó Diêm Lâu còn không đến mức phách lối như vậy, hôm nay như thế này chỉ có thể nói rõ đã đạt được đại cơ duyên thật.
- Diêm Lâu? Sao hắn lại tiến vào Thiên Hỏa cung?
Mục Sùng Vân ở phía xa thấy được 'Khương Phàm' đang đẩy ra cửa cung đi vào cũng lập tức muốn đi qua.
- Sùng Vân, đóng Thiên Hỏa cung lại.
Trưởng lão trước mặt hắn lập tức ngăn lại.
- Diêm Lâu có thể vào, ta lại không?
- Ba vị Lãnh Thiền cũng ở bên trong.
- Rồi lại ngăn ta ở bên ngoài?
Mục Sùng Vân hừ một tiếng, dùng sức đẩy trưởng lão đi qua.
Trưởng lão khẽ nhíu mày, cũng rất bất đắc dĩ.
Những đệ tử Thánh linh văn này cũng không thể gây, từng người đều thiên phú tuyệt luân, lại có bối cảnh, bây giờ vẫn chỉ là Linh Nguyên cảnh, mười mấy năm sau, sẽ vượt xa hắn.
Diêm Lâu, Mục Sùng Vân liên tiếp đi vào Thiên Hỏa cung lập tức kích thích rất nhiều đệ tử thiên tài. Nhưng bọn hắn không phải là thánh văn, lại không có bối cảnh tương tự, đều bị các trưởng lão từng cái răn dạy trở về.
- Diêm Lâu? Sao hắn lại đến đây?
- Không phải hắn đang ở Thiên Khải bí cảnh sao?
Bên trong Thiên Hỏa cung, ba vị đệ tử thiên kiêu còn lại của Ly Hỏa thánh địa liên tiếp nhìn qua.
Ba người bọn hắn cùng Diêm Lâu và Mục Sùng Vân đều không khác nhau, đều là kỳ tài luyện đan, không chỉ có tư cách ở chỗ này mà còn là từ đầu đến cuối đều ở nơi này.
Khương Phàm vừa mới tiến Thiên Hỏa cung liền bị tình cảnh trước mắt làm ngây người.
Bên trong Thiên Hỏa cung cực kỳ rộng rãi khổng lồ, rộng chừng ngàn mét, cao không thấy đỉnh. Vách đá khắc đầy hoa văn phức tạp như là những con mãng xà còn sống, tỏa ra hào quang chói mắt, để cả tòa cung điện đều giống như một không gian kỳ lạ nào đó. Tại chính giữa cung điện có một tòa đỉnh lô khổng lồ đứng sừng sững ở đó làm cho người ta rung động. Tạo hình vô cùng khoa trương, giống như là một ngọn núi lớn nặng nề. Phía trên khảm nạm Sơn Hà Họa Quyển như là sơn hà rừng rậm chân chính quay quanh đi lên.
Mênh mông khí tức tự nhiên đập vào mặt.
Đỉnh lô oanh minh kịch liệt, tia sáng sôi trào ngập trời, ở trên không quay quanh thành mây mù nặng nề.
Số lượng lớn liệt diễm không ngừng liên tục lao nhanh rơi xuống, giống như là thác nước, rung động lòng người.
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh trong khí hải Khương Phàm đều chịu ảnh hưởng, tùy thời muốn xông ra tới.
- Phụ thân? Tịch Nhan!
Khương Phàm rất nhanh đã hoàn hồn, bởi vì hắn đã thấy được Khương Hồng Võ và Tịch Nhan bị xiềng xích treo giữa không trung, tóc tai bù xù, máu thịt be bét.
Khương Phàm tức giận nhưng rốt cuộc cũng kìm nén mà nhẹ nhàng thở ra, con mắt dần dần mông lung.
Còn sống!
Bọn họ còn sống!
Tất cả sự mạo hiểm mình, đều có ý nghĩa.
- Vô Hồi Thánh Chủ sắp đến rồi.
Khương Phàm nhắc nhở mình phải tỉnh táo lại.
Tính toán thời gian, tiến đến có hơn ba giờ, không sai biệt lắm là giữa trưa.
- Cứu người!
Khương Phàm nhấc chân liền muốn đi lên phía trước, cánh cửa cung nặng nề cao hơn hai mươi mét phía sau chậm rãi mở rộng.
Mục Sùng Vân theo sát đi đến, hắn đã tới qua nơi này rất nhiều lần, không có sợ hãi thán phục, thậm chí nhìn cũng chưa từng nhìn đỉnh lô hay hoàn cảnh xung quanh, trực tiếp tập trung vào Khương Phàm.
Không biết vì cái gì, khi nhìn bóng lưng 'Diêm Lâu' hắn luôn cảm giác giống như đang nhìn một người khác.
Đây là thế nào?
Coi như đạt được cơ duyên nên có thay đổi nhưng cũng không trở thành như thế này được.
- Sao các ngươi lại đến đây?
Một trong năm vị thiên kiêu Ly Hỏa thánh địa, Lãnh Thiền giống như Khổng Tước cao ngạo, hơi vểnh mặt lên, từ đằng xa đi tới.
- Không đi vào, chẳng lẽ ở lại bên ngoài chống đỡ pháp trận cho các ngươi?
Khương Phàm duy trì vẻ cao ngạo của Diêm Lâu, lách qua Lãnh Thiền muốn đi đến phía trước.
Lãnh Thiền đưa tay ngăn lại Khương Phàm.
- Dừng lại! Ở chỗ này nhìn là được rồi, tính tình các đại tông sư cũng không quá tốt, nếu ảnh hưởng tới bọn hắn, chẳng cần biết ngươi là ai, cũng đều sẽ mắng ngươi đến không kịp phản ứng.
- Không phải ngươi có chuyện sao khác? Sao lại chạy tới đây rồi.
Mục Sùng Vân đi tới, càng nhìn càng cảm thấy lạ lẫm, nhưng lại không nghĩ ra nổi chỗ nào không đúng. Dù sao hắn là làm thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, lại có người dám giả mạo Diêm Lâu, lại còn có thể giả mạo Diêm Lâu.
- Diêm Lâu ta làm gì, còn cần báo cáo cùng ngươi?
Khương Phàm thầm nghĩ không ổn, người quá quen tập hợp một chỗ, rất dễ cảm giác xảy ra vấn đề.
- Sao ta cảm thấy ngươi hôm nay có cái gì đó không đúng.
- Ghen ghét sao?
Khương Phàm nói sang chuyện khác, hỏi Lãnh Thiền bên cạnh.
- Làm thế nào rồi?
Lãnh Thiền lắc đầu, nói.
- Không quá thuận lợi.
- Còn không có luyện hai tên kia sao?
Khương Phàm chỉ về phía không trung, tìm kiếm tình huống.
- Tuần tự từ trên thân Tịch Nhan lấy sáu khúc xương sườn, một ít nội tạng thì lại xác định ra hai loại thành phần trước đó không có chú ý, nhưng cụ thể là cái gì thì vẫn còn không có tra được rõ ràng. Bọn họ quyết định lại lấy hai chân Tịch Nhan, xem xem có thể lại phân tích ra thành phần mới hay không, nếu như không được, liền đem cô ta đi luyện.
Lãnh Thiền tùy ý nói, tựa như nói không phải người, mà là đang nói về dược liệu.
Súc sinh!
Khương Phàm dùng sức nắm chặt nắm đấm, áp chế lửa giận cuồn cuộn trong lồng ngực.
- Thế nào?
Lãnh Thiền chú ý thấy 'Diêm Lâu' bên cạnh đột nhiên hô hấp dồn dập, quay đầu quái dị nhìn hắn.
- Nắm chắc được bao nhiêu phần luyện ra đan dược?
Khương Phàm cố nén lửa giận, khống chế âm thanh.
Lãnh Thiền trầm ngâm nói.
- Trừ phi có thể xác định toàn bộ thành phần, nếu không khó mà nói được.
- Ý của ta là, không nhất định trăm phần trăm thăng hoa linh văn, chỉ cần có thể có một số công hiệu thăng hoa là tốt rồi.
Khương Phàm lập tức thể hiện quái dị lại cuồng nhiệt, di chuyển lực chú ý của bọn hắn.
Lãnh Thiền quái lạ nhìn hắn.
- Ngươi cũng không cần, kích động cái gì chứ?
- Ta cần! Ta vừa đạt được đại cơ duyên, lúc nào cũng có thể tiến vào Đại Thừa thánh văn, ta... Chỉ cần một chút kích thích...
Khương Phàm vừa nói ra lời này, cuối cùng cũng 'Hấp dẫn' được Lãnh Thiền và Mục Sùng Vân.
Nhất là Mục Sùng Vân, sự nghi hoặc trong lòng trong nháy mắt đã bị ghen tỵ và uy hiếp thay thế.
Đại Thừa thánh văn?
Đến cuối cùng là hắn đã đạt được cơ duyên như thế nào.
Khương Phàm thừa dịp bọn hắn kinh ngạc liền bước nhanh đến đài cao.