- Diêm Lâu!
Lục Dũng quá sợ hãi, nhanh chóng cưỡi Xích Lân Ưng giết qua.
- Tên đó là... Đường Diễm?
Thái Long bỗng nhiên quay đầu, rung động nhìn qua một màn ở nơi xa kia.
- Đồ hỗn trướng, ngươi nhất định phải chết.
Một vị nam tử ngũ trọng thiên quát tháo Xích Lân Ưng tiến lên, hắn nắm chặt hai tay, cuồng phong gào thét, tiếp tục áp súc, giống như vô số lôi điện đang dành dụm.
Nhưng...
Một thân ảnh màu đen lại bất chợt từ trên trời giáng xuống, tốc độ quá nhanh, không chờ hắn kịp phản ứng đã như thiểm điện xuất hiện ở trước mặt hắn, vĩ đao theo đó mà rơi xuống.
Răng rắc!
Xích Lân Ưng còn đang bay về phía trước nhưng nam tử trên lưng đã bị chém thành hai khúc, rơi xuống hồ dung nham đang sôi trào.
- Viêm Bạo!
Dạ An Nhiên đứng yên trên người Đao Hoàng, ngưng tụ hai mươi đạo Hỏa Diễm Linh Phù toàn bộ quăng về phía trước mặt Lục Dũng.
Cảnh giới tứ trọng thiên, Hỏa nguyên lực nồng đậm dưới mặt đất để Thánh linh văn khống chế hai mươi đạo linh phù đạt đến uy lực ngũ trọng thiên.
Xích Lân Ưng và Lục Dũng đều không kịp phản ứng liền bị liệt diễm khủng bố nuốt hết.
Xích Lân Ưng hung hãn vỡ nát tại chỗ, biến thành tro tàn, Lục Dũng cũng máu thịt be bét bay ra ngoài.
Sưu!!
Đao Hoàng vỗ cánh đuổi theo, vĩ đao tinh hồng đánh về phía trước một kích.
Lục Dũng đang kêu thảm bỗng im bặt, đầu bay ra ngoài.
- Đao Hoàng, giết.
Dạ An Nhiên nghiêm nghị, thánh văn nở rộ ra cường quan chói mắt, mười ngón tay như bút, lấy linh lực làm mực, nhanh chóng ngưng tụ Liệt Diễm linh văn.
Đao Hoàng bổ nhào, từ trong liệt diễm cuồn cuộn mạnh mẽ đâm tới, vĩ đao kịch liệt quét ngang, chém giết các đệ tử Ly Hỏa thánh địa.
Toàn trường oanh động, ngay cả mãnh cầm linh điểu đều kinh hãi chạy tứ tán.
- Ai đang phục kích Ly Hỏa thánh địa?
- Đường Diễm? Đó là Đường Diễm!
- Chính là cái tên điên cướp thú nguyên kia.
Rất nhiều thí luyện giả khó có thể tin được mà nhìn một màn hỗn loạn bất ngờ này.
Ngay một khắc này, nơi xa đột nhiên truyền đến bạo động.
- Ngươi muốn đỉnh lô, tiếp lấys!
Sau khi Khương Phàm tiếp tục bạo kích, đột nhiên vung Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ra, đánh về phía Diêm Lâu đang chật vật ở dưới.
Diêm Lâu bị ngược đến mơ hồ, ngay cả cơ hội phản ứng cũng đều không có.
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh quét ngang đâm vào trên thân Diêm Lâu.
Răng rắc, xương cốt toàn thân vỡ vụn, huyết nhục văng tung tóe, bay ra hơn trăm mét, đập vào trên một cây trụ đá.
Ý thức trời đất quay cuồng, tại chỗ lâm vào hôn mê, lao xuống dưới.
Khương Phàm lại lần nữa chặn lại ở phía dưới, tàn đao phóng lên thổi phù một tiếng, đâm xuyên qua bụng Diêm Lâu
- Aaa…!!
Diêm Lâu phát ra tiếng kêu gào đau đớn, lập tức tỉnh lại.
Khương Phàm ngẩng đầu nhìn Diêm Lâu ở trước mắt, nắm chặt tàn đao, gương mặt dữ tợn.
- Tạp toái! Đau không?
- Ngươi gây nhầm người!! Mẹ kiếp, ngươi gây nhầm người rồi!!
Diêm Lâu trầm thấp gào thét, trong mắt đều bò đầy tơ máu.
Khương Phàm mang theo cả Diêm Lâu mà giơ cao tàn đao lên, lên tiếng hét lớn.
- Ly Hỏa thánh địa, tất cả xem đây là ai!
- Hỗn đản, buông Diêm Lâu ra.
- Đầu ngươi bị nước vào sao, dám khiêu chiến Ly Hỏa thánh địa chúng ta?
- Chờ chúng tra rõ ràng ngươi là ai, sau đó sẽ giết hết toàn tộc ngươi, san bằng mộ tổ ngươi.
Các đệ tử Ly Hỏa thánh địa nhao nhao giận dữ mắng mỏ, lúc tiến vào là mười mấy người, bây giờ chỉ còn năm.
- Hắn điên thật rồi sao?
Tất cả thí luyện giả đều trừng to mắt, ở trước mặt mọi người dám tàn sát đệ tử Ly Hỏa thánh địa, còn ngược đánh thiên tài thánh địa?
Bọn hắn chưa từng thấy qua người nào điên cuồng như vậy.
- Đường Diễm, ngươi làm quá mức rồi! Một trong ngũ đại thánh văn thế hệ này của thánh địa là Diêm Lâu, ngươi giết hắn, chính là nhục nhã toàn bộ Ly Hỏa thánh địa. Ta chẳng cần biết ngươi là ai, ngươi không thể trêu vào bọn hắn!
Thái Long cũng đều cau chặt lông mày, tiểu gia hỏa này càng ngày càng nóng nảy.
- Đường Diễm? Đây lại là gia hỏa không muốn mạng từ đâu đó xuất hiện nữa sao.
Na Yêu kinh ngạc, mấy tháng này chỉ lo bắt Chu Thanh Thọ, còn không có chú ý tới chuyện khác.
Khương Phàm?
Dạ An Nhiên?
Chu Thanh Thọ dùng sức dụi mắt, còn tưởng rằng mình nhìn lầm.
Khương Phàm dùng tàn đao giơ Diêm Lâu lên, đi đến phía trước.
- Để cho các ngươi trãi nghiệm một chút, cái gì gọi là đòn lại trả đòn. Bây giờ, không muốn thấy Diêm Lâu chết ở trước mặt các ngươi thì đứng ở trên bờ sông dung nham cho ta.
Vừa dứt lời, Dạ An Nhiên rút kiếm đâm xuyên qua mắt cá chân Diêm Lâu.
- Aaa…!!
Diêm Lâu kêu thảm, Dạ An Nhiên lại ra tay vô tình, lần nữa đánh xuyên một mắt cá chân khác.
- Dừng tay!
Các đệ tử Ly Hỏa gầm thét.
Dạ An Nhiên lại rút kiếm đánh vào trên tàn đao.
Tàn đao bị kích động, làm cho nội tạng Diêm Lâu chấn động đến máu me đầm đìa.
- Aaa…!
Diêm Lâu lại hét thảm.
Những người thí luyện càng trợn mắt hốc mồm, tiểu cô nương này nhìn rất xinh đẹp, nhưng lại ra tay ác như vậy?
Cơn giận này Dạ An Nhiên đè ép rất lâu, lợi kiếm lại lần nữa vung đánh, thẳng đến cổ tay Diêm Lâu.
- Dừng tay, chúng ta làm theo, chúng ta sẽ làm theo!
Các đệ tử Ly Hỏa cố chịu đựng lửa giận, lui đến trên bờ sông dung nham.
- Tản võ pháp ra! Áp chế linh văn!
Khương Phàm quát tháo lần nữa.
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Các đệ tử Ly Hỏa giận dữ mắng mỏ.
- Theo lời của Diêm Lâu, các ngươi không có quyền nói chuyện. Tản võ pháp ra cho ta, áp chế linh văn, nếu không ta chém Diêm Lâu!
Giọng Khương Phàm truyền khắp thế giới dung nham.
- Ngươi tốt nhất nên rõ ràng mình đang làm cái gì.
Các đệ tử Ly Hỏa cắn răng, tản ra võ pháp, cũng ngăn chặn linh văn.
Khương Phàm giơ cao Diêm Lâu lên, sau đó rơi vào trên bờ sông dung nham, cách bọn họ vẻn vẹn năm mét.
Những người thí luyện khác đều khẩn trương chú ý.
Người trong Thiên Khải bí cảnh khiêu chiến thánh địa, ít càng thêm ít.
Người ở trước mặt mọi người tàn sát thánh địa, càng là chưa từng nghe thấy.
Bọn hắn cũng muốn nhìn, cái tên Đường Diễm này kết cuộc sẽ như thế nào.