Thiên Khải bí cảnh là bảo địa toàn bộ Hoang Mãng nguyên, ai có thể tiếp tục đi đến thì không ngừng đạt được cơ duyên, có thể đảm bảo hưng thịnh lâu dài.
- Hai người các ngươi nên nghĩ thông suốt, bây giờ thả công tử nhà ta ra thì còn có con đường sống. Nếu không... Các ngươi đừng mơ tưởng có thể sống mà đi ra khỏi thành Thiên Khải này.
Nữ thị vệ chỉ vào Khương Phàm giận dữ mắng mỏ.
- Lục công tử, nhanh bắt đầu biểu diễn thực lực của ngươi đi, để cho ta xem, chúng ta làm sao chịu không nổi. Nhanh đi chứ, thế nào, nơi này quá nhỏ sao? Người thấy không đủ? Vậy chúng ta chuyển sang nơi khác.
Khương Phàm không nhìn bọn hắn rời khỏi mà khống chế Lục Thanh Tuyệt đi lên phía trước.
Lục Thanh Tuyệt chịu đựng khuất nhục và đau đớn từ từ đi lên phía trước.
Cả con phố dài rất nhanh đã náo nhiệt lên, rất nhiều người từ các nơi vọt tới, tràn đầy phấn khởi nhìn một màn hiếm thấy này, chỉ vào bọn hắn nghị luận ầm ĩ.
- Kết thúc như thế nào?
Dạ An Nhiên trước đó chậm chạp không chịu ra tay chính là sợ khó mà kết thúc, không nghĩ tới Khương Phàm lại còn làm ác hơn.
- Ngày mai Thiên Khải bí cảnh sẽ mở ra. Đi vào nơi đó, tùy tiện náo. Ai thì chúng ta cũng không sợ!
Trong trí nhớ Khương Phàm, lúc trước, điều kiện đi vào Thiên Khải bí cảnh phải là Linh Hồn cảnh trở xuống tới Linh Nguyên.
Ngàn năm thay đổi, bây giờ lại ép đến Linh Nguyên cảnh ngũ trọng thiên.
Nói cách khác, người ở đó đều là Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên đến ngũ trọng thiên.
Tam trọng thiên hắn đây mặc dù có chút áp lực nhưng người khác muốn giết hắn cũng khó.
Mà cứ như vậy, Hoa Vị Yêu đuổi sát tới cũng sẽ không đi đến, hắn chỉ cần bắt được Hoa Vị Ương. Cho nên, không để ý sẽ có nhiều hơn một đối thủ mới.
- Sau đó thì sao? Nơi này chính là Hoang Mãng nguyên đó.
Dạ An Nhiên vẫn còn có chút lo lắng.
- Ai nói chúng ta phải từ nơi này rời khỏi?
- Chẳng may tra được thân phận chúng ta, uy hiếp tông môn thì sao?
- Từ khi nào thì cô đã lo lắng nhiều như vậy rồi? Cường long không ép được địa đầu xà, thành Bát Hoang dám đến chỗ chúng ta khiêu khích, sẽ để cho bọn hắn có đi mà không thể về!
Dạ An Nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Ngươi biết ta thích ngươi ở điểm nào không?
- Cô thích ta?
Dạ An Nhiên vừa mới tươi cười lại chợt cứng đờ.
- Ngươi nghe lầm, là nể phục.
- Tông môn??
Lục Thanh Tuyệt cố gắng nghe hai người sau lưng thì thầm, kết quả là nghe rõ ràng là một tông môn.
- Đi mau đi, đừng lề mề!
Khương Phàm nắm lấy bờ vai của hắn đẩy về phía trước.
Lục Thanh Tuyệt bất chợt bị đẩy nên lảo đảo một cái, yết hầu bị ép đến trên lưỡi đao, lập tức rạch ra một vết thương.
- A!! Ngươi chậm một chút!
Lục Thanh Tuyệt rét run toàn thân, suýt chút nữa thì bị cắt cổ.
- Ta nói đi, ngươi cứ đi. Nếu không, ta không biết thanh đao này sẽ ở ngươi trên cổ vẽ mấy ra mấy lỗ hổng hay vẽ được bao sâu đâu. Đi, chân trái, chân phải... Chân trái... Chân phải...
Khương Phàm bóp lấy Lục Thanh Tuyệt, hôm nay phải cùng hắn tiêu hao.
Lục Thanh Tuyệt nhịn xuống khuất nhục, phối hợp với Khương Phàm từng bước một đi về phía trước.
Thành Thiên Khải náo nhiệt.
Người người đứng ở đầu đường nhìn một thiếu niên xa lạ khống chế Lục gia Nhị công tử ở trên đường cái 'Học' đi đường.
- Phục không??
- Không phục!! Bản công tử không phục!
- Vậy thì lại bước... Chân phải.
- Phải... A... Ngươi lại cắt đến cổ ta rồi. Phải là chân trái, ngu xuẩn.
- Ta nói bước chân nào thì chính là chân đó. Xem ra chúng ta vẫn không có ăn ý, tiếp tục, chân phải.
- Hỗn đản, ta sẽ không tha cho ngươi.
- Đừng nói chuyện, lại bước chân phải. Chú ý, đừng để ngươi...
Khương Phàm khống chế Lục Thanh Tuyệt đi trên đường cái náo nhiệt.
Lục Thanh Tuyệt cứ việc cố gắng phối hợp nhưng vẫn bị cắt cổ máu me đầm đìa, máu chảy nhuộm đỏ cả vạt áo trước người.
Đau nhói, khuất nhục để vị công tử ca sống an nhàn sung sướng này tức giận đến nổi muốn bốc cháy.
- Thật là ngưu bức, đây là ai?
- Ha ha, đặc sắc, cũng dám ở thành Thiên Khải này trêu chọc người của Lục gia.
- Có ai quen biết hắn không?
- Là thánh địa nhà ai vậy?
Đám người rất ngạc nhiên nhìn xem người nào dám mạo phạm Lục gia.
- Lục công tử, bước nhanh chân đi. Tới tới tới, biểu hiện cho mấy ca xem đi, ha ha.
- Đừng chỉ đi thôi, xoay người đi, thế này... thế này... Cùng ca ca học.
- Được rồi, theo khẩu hiệu của ta, trái phải trái, trái phải trái, trái trái phải phải, trái phải trái.
Nhiều công tử đến từ Hoang Mãng nguyên đi đến trên đường vòng quanh Lục Thanh Tuyệt nhảy nhảy tới nhảy lui kích thích.
- Cút ngay!
Lục Thanh Tuyệt tức giận đến mức cả người đều run run, nhưng vừa muốn nổi giận thì trên cổ lại bị cắt ra một vết máu.
- Huynh đệ là người nơi nào vây, rất lạ mắt.
Một thiếu niên soái ca đi đến không ngừng đong đưa quạt xếp ở phía trước Khương Phàm.
- Xích Cước y sư, ngao du tứ phương, chuyên trị không phục.
Khương Phàm cười nhạt nói.
- Ngươi chỉ không chữa bệnh được, ngươi cần phải trị mạng sao.
Thiếu niên này nhìn qua cũng chỉ mới mười lăm tuổi, tóc dài như thác nước, làn da trắng như tuyết, dáng người lại thon dài. Nếu như không phải có hầu kết thì rất dễ để cho người ta hiểu lầm là nữ hài tử xinh đẹp giả nam trang.
Khương Phàm cười lắc đầu:
- Mạng, trị không được.
- Có thể trị. Ngươi giết chết hắn, ta thỏa mãn ngươi một điều kiện.
Thiếu niên xinh đẹp để rất nhiều nữ tử trẻ tuổi đều phải ghen ghét, chỉ là lời nói ra lại quá hung ác.
- Phượng Bảo Nam, ngươi chán sống sao? Ta là tỷ phu của ngươi đấy!
Lục Thanh Tuyệt hiển nhiên rất quen với thiếu niên này.
- Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung. Tỷ tỷ của ta không có đồng ý lời cầu hôn của ngươi. Loại người như ngươi cũng xứng theo đuổi tỷ tỷ ta?
Phượng Bảo Nam mỉm cười nhìn chằm chằm Khương Phàm nói:
- Người của Lục gia lập tức sẽ đến, ta thay ngươi chống đỡ bọn hắn, ngươi giết chết hắn, như thế nào?
- Phượng Bảo Nam, ta giết ngươi!
Lục Thanh Tuyệt tức giận đến không kềm được, nhưng lại không dám manh động.
- Chỉ cần động tay chặt đầu hắn, hắc hắc, xong việc! Rất đơn giản, quá dễ dàng.
Phượng Bảo Nam cười xán lạn một tiếng, giống như lạc hà đầy trời, mỹ lệ cả con đường.
Rất nhiều thiếu niên trên đường đều nhìn ngẩn ngơ, sau đó đều dùng sức lắc đầu, phụ mẫu nó, lão tử nghĩ gì thế.
Yêu nghiệt!
Rất nhiều công tử tiểu thư cổ thành hai bên Phố dài Hoang Mãng nguyên đều dở khóc dở cười.