Khương Phàm phát giác được vấn đề bên trong liền mang Tịch Dao ra.
- Đem ta vào, nhanh nhanh nhanh.
Tịch Dao tuyệt đối không hi vọng sẽ để cho người khác nhìn thấy bộ dáng hỏng bét này của mình.
- Cô không cần coi ta là kẻ địch. Ta không phải người tốt, nhưng cũng không phải tên hỗn đản gì.
Khương Phàm đưa tay, lui ra sau hai bước, ra hiệu mình vô hại.
- Bỏ ta vào trong, nhanh đi.
Tịch Dao cảm giác thân thể càng ngày càng ngứa, một cỗ sóng nhiệt ngẫu nhiên trùng kích, để nàng toàn thân rã rời, ý thức đều có chút hoảng hốt.
- Cô trúng độc?
Khương Phàm tranh thủ thời gian muốn đến dìu nàng.
- Đừng tới đây!
Tịch Dao nghẹn ngào gào lên, nhưng lại tranh thủ thời gian che miệng lại, khẩn trương nhìn bên ngoài.
- Ta thật không có ác ý.
Khương Phàm thử tới gần lần nữa.
- Đừng tới đây! Cầu xin ngươi, đừng tới đây...
Toàn thân Tịch Dao khô nóng lại khó chịu, con mắt cũng dần dần ẩm ướt.
Đau đớn, tủi nhục để nàng một mực kiên cường như vậy lại gần như sụp đổ.
Ta đến cùng đã gây nên nghiệt gì, tại sao phải để cho ta tiếp nhận những chuyện này?
- Ta tuyệt đối sẽ không giao cô cho Đại hoàng tử. Ta có thể tin cô, cô cũng có thể tin ta.
Khương Phàm khống chế mặt nạ trên mặt, sau một trận đau nhức kịch liệt đã trở về dáng vẻ ban đầu.
Tịch Dao khó có thể tin được mà nhìn một màn này.
- Còn quen biết hay không?
Khương Phàm sợ người khác đến, lại chịu đựng đau nhức kịch liệt thay đổi bộ dáng trở về.
- Khương... Khương Phàm?
Tịch Dao khẽ nhếch môi.
Khương Phàm đưa lưng về phía nàng, cởi áo xuống, lộ ra dực văn rõ ràng phía sau lưng.
Đã từng là màu vàng, bây giờ là màu đỏ như máu.
- Hỏa dực!!
Tịch Dao không biết là vì cái gì, giờ khắc này vậy mà cảm giác được cảm giác thân thiết trước nay chưa có.
- Tại sao ngươi lại ở đây?
Tịch Dao thật bất ngờ cũng có chút hoài nghi, là muội muội, lại là Khương Phàm, ta thật không phải ta đang nằm mơ đấy chứ?
- Tin tưởng ta, ta có thể mang cô về La Phù. Ta và cô không có giao tình gì, nhưng ta tuyệt đối không hi vọng hoàng thất Lang Gia lại thêm một Thánh linh văn.
Khương Phàm ngay thẳng nói.
- Ta... Ta trúng độc! Cái tên súc sinh đáng chết kia, hạ độc ta... Tình dược.
Tịch Dao không lo được mặt mũi nữa.
So với Thường Lăng, nàng thậm chí càng tin tưởng Khương Phàm hơn. Mà, muội muội đã nói, nàng thiếu Khương Phàm một cái mạng?
Chẳng lẽ, quan hệ giữa muội muội và Khương Phàm ….
n Oán tràng?
Chẳng lẽ là Khương Phàm cứu muội muội nàng từ trong n Oán tràng ra?
Đúng, hẳn là vậy!
Đan dược Khương Phàm muốn có từ Ngọc Đỉnh tông hình như chính là một viên Tạo Hóa Đan chữa trị kinh mạch.
- Tình dược dạng gì?
Dù sao tuổi Khương Phàm vẫn còn trẻ, đối với vấn đề này hắn hoàn toàn không hiểu.
- Ta không thể nói tên, hẳn là Đại hoàng tử tìm người của Hoàng Phong cốc luyện riêng.
Giờ phút này Tịch Dao lại bị độc dược trùng kích, lại đột nhiên sinh ra hảo cảm với Khương Phàm, kết quả... Một tiếng khẽ ngâm từ trong cổ họng xông ra suýt chút nữa để nàng chui vào trong kẽ đất.
Thân thể đều kém chút tê liệt trên mặt đất.
- Có triệu chứng gì?
Khương Phàm quái dị nhìn nàng.
- Ngươi cứu không được ta, mau đưa ta về.
Tịch Dao cố nén cảm giác khổ sở, bây giờ tối thiểu không cần lo lắng bị ném cho Đại hoàng tử. Mà nếu Khương Phàm đã dám mạo hiểm đến nơi đây, khẳng định còn có trợ thủ khác.
Nàng, hình như đã có thể trở lại La Phù.
Hi vọng lại tới đột nhiên như vậy!
Đột nhiên nàng đều cảm giác đã xuất hiện ảo giác, có phải là do mình bị độc dược kích thích hay không?
- Ta có thể luyện đan. Chỉ cần cô miêu tả kỹ càng triệu chứng, ta có thể luyện ra thuốc giải.
Khương Phàm không thể điều phối thuốc giải, nhưng trong đầu có một lão tổ tông luyện đan đây.
- Ta...
Tịch Dao do dự.
- Cô có thể tin tưởng ta.
- Ta nói không nên lời.
Tịch Dao có thể kỹ càng nói với Thường Lăng, nhưng sao có thể nói với hài tử được.
- Đừng làm khó tiểu cô nương.
m thanh của linh hồn Đan Hoàng vang lên trong đầu Khương Phàm.
- Vậy làm sao cứu được nàng?
Khương Phàm hỏi.
- Ngươi nếm thử chút dịch thể. Ta có thể cảm giác thành phần dược liệu. Tuy nhiên, ngươi phải tạm thời buông lỏng linh hồn, cho phép hồn niệm ta tiếp xúc cùng hồn thể ngươi. Ngươi có thể tin tưởng ta, ta sẽ không thừa cơ ăn mòn linh hồn của ngươi.
Linh hồn Đan Hoàng nói với Khương Phàm.
- Được!!
Khương Phàm ngồi xổm ở trước mặt Tịch Dao:
- Ta có thể giải độc!
- Đừng nói đùa nữa, mau đưa ta trở về.
Tịch Dao dùng sức lắc đầu, thân thể xao động cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, bây giờ nàng thậm chí cảm giác không thể nhìn Khương Phàm nhiều, nếu không trong lòng liền sẽ xông ra một cảm giác muốn bổ nhào vào trong ngực hắn.
- Cô hẳn nghe nói chuyện ở đại hội Đan Tông rồi, ta có bí mật, ta có thể cứu cpp. Khương Phàm không tiện nhiều lời, trên dưới quan sát Tịch Dao một lát.
Dịch thể??
Từ chỗ nào lấy dịch thể!
Đúng, nước bọt!
Khương Phàm không đợi Tịch Dao kịp phản ứng, một đầu ngón tay chụp tiến trong miệng nàng.
- Ngươi...
Tịch Dao xấu hổ.
- Đắc tội, ta không có ác ý.
Khương Phàm giải thích xong, muốn đem đầu ngón tay nhét tới trong miệng nàng, nhưng có hơi nhướng mày.
Có phải quá ác hay không?
Được rồi, nhịn!!
Tịch Dao trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, nhìn Khương Phàm đem đầu ngón tay bỏ vào trong miệng mình, còn lộ ra một bộ dáng khó mà chịu được.
Ý thức của nàng vốn đã suy yếu, suýt chút nữa đã hôn mê.
- Được không?
Khương Phàm hỏi linh hồn Đan Hoàng.
- Đương nhiên không được.
Linh hồn Đan Hoàng im lặng.
- Thiếu ư?
Khương Phàm nhịn xuống buồn nôn, lại tiến đến trước mặt Tịch Dao:
- Há mồm, lại đến nếm.
- Ngươi đang nhục nhã ta sao?
Tịch Dao xấu hổ, suýt chút nữa thì thét lên.
Nàng đã rất chật vật, cũng không nhịn được muốn hỏng mất, hỗn đản này lại còn có tâm tư đùa bỡn nàng.
- Ta thực sự là...
Khương Phàm đưa tay liền muốn đánh choáng nàng, cưỡng ép tới.
Không phải vậy thì hai bên sẽ đều xấu rất hổ.