Mỗi sáng sớm Đại hoàng tử sẽ nhét độc dược cho nàng, đêm khuya mỗi ngày lại cho nàng thuốc giải.
Hôm nay đã ăn độc dược, đến đêm khuya nhất định phải có thuốc giải.
Tịch Nhan lạnh lùng nhìn nàng, bàn tay duỗi ra cuối cùng vẫn rơi xuống.
- Ta cứu mạng ngươi, ngươi không nợ ta mà là nợ Khương Phàm, ngươi đến trả cho hắn.
- Khương Phàm? Cái tên Thiên Sư tông kia? Tại sao ta lại nợ hắn?
Tịch Dao không hiểu thấu.
- Ngươi thiếu hắn một cái mạng! Ngươi không trả, ta tới lấy!
Tịch Nhan yên lặng lui về trong bóng tối.
Tịch Dao rất muốn gọi muội muội lại, thế nhưng nghĩ đến thân thể mình, nàng vẫn chạy tới đại hội Đan Tông.
Thường Lăng đang lo lắng làm sao liên hệ với Tịch Dao, lại nên dùng biện pháp gì để cứu Tịch Dao ra.
Lúc này thị vệ lại tới thông báo, Tịch Dao đến rồi!
- Ta vụng trộm trốn ra được!
- Cô có thể giấu ta đi, nghĩ cách đưa ta về La Phù, lại giải độc trên người ta. Ta sẽ đưa đan dược cho cô.
Sau khi Tịch Dao đến liền đi thẳng vào vấn đề.
- Cô thật có loại đan dược kia? Chứng minh cho ta xem đi.
Thường Lăng ra hiệu thị vệ ở bên ngoài giám sát chặt chẽ.
Tịch Dao nói:
- Ta không thể nào đưa cho cô ngay bây giờ, nhưng ta dùng tính mạng Tịch Dao ta cam đoan.
- Cam đoan? Cô biết là ta phải thay cô đối mặt với ai? Cô cam đoan nổi sao?
Thường Lăng mặc dù cảm thấy đáng thương thay cho Tịch Dao, nhưng thân phận của nàng không cho phép nàng mạo hiểm ở vấn đề này.
- Chỉ cần cô giấu ở ta thì sẽ không có người nào biết ta đang ở trong tay các cô, cô cũng không cần thiết trực tiếp đối kháng cùng Đại hoàng tử. Trước khi ta trở lại La Phù, nhất định đem đan dược đưa cho ngươi. Đến lúc đó nếu như không có, cô hoàn toàn có thể ném ta về lại hoàng thành.
Trước đó Tịch Dao đã định giao đan dược ra, để Thường Lăng trực tiếp đối kháng cùng Đại hoàng tử.
Bây giờ nếu mình vụng trộm đi ra, Thường Lăng sẽ không cần thiết bất chấp nguy hiểm, mình cũng không cần thiết lấy ra ngay bây giờ.
Tịch Dao thấy Thường Lăng còn đang do dự, lại nói:
- Ta là Thánh linh văn, nếu như ở lại bên cạnh Đại hoàng tử thì thực sự sẽ trở thành người của hắn, lại phối hợp vớ Hình Luyện, Đại hoàng tử sẽ chân chính khống chế hoàng triều, sẽ còn sinh sôi dã tâm cường đại hơn. Đối với Đan quốc mà nói đó chính là uy hiếp cực lớn. Cô cứu ta, tức là có thể có được đan dược, càng có thể giảm xuống uy hiếp của Đại hoàng tử đối với Đan quốc, nhất cử lưỡng tiện.
- Cô trúng phải độc gì?
Thường Lăng đã ra quyết định, mạo hiểm một lần, đánh cược một lần.
- Ta cũng không biết, nhưng...
Tịch Dao do dự một lát, cắn răng nói ra tình huống kia của mình.
- Tình dược?
Thường Lăng mâu thuẫn một trận trong lòng, vị Đại hoàng tử này quá ác độc, hắn lại có thể dùng dạng độc dược này để khống chế một thiếu nữ, lại còn là thánh văn tôn quý.
- Nhanh cứu ta. Vào ban đêm sau ba đến năm tiếng, độc tính sẽ phát tác.
Tịch Dao mong đợi nhìn Thường Lăng.
- Loại hình tình dược có rất nhiều, nhưng Đại hoàng tử có thể dùng để khống chế cô, tuyệt sẽ không quá đơn giản. Chí ít sẽ không để cho cô tùy tiện mua được trong cửa hàng. Còn có một khả năng, nếu như cô tùy tiện uống thuốc, độc tính có thể sẽ tăng thêm.
Thường Lăng chần chờ nói ra.
- Không sai!!
Tịch Dao gật đầu, đây cũng là những gì Đại hoàng tử nói lúc cho nàng uống thuốc, nếu không nàng cũng sẽ không đi cầu xin Thường Lăng.
- Độc dược ở đâu? Ta sẽ thử nghiên cứu.
Thường Lăng rất ít đụng phải loại độc độc ác như thế này, tuy nhiên có thể thử một chút.
- Mỗi lần hắn đều tự mình đưa thuốc độc và thuốc giải đến, nhìn ta ăn xong mới rời khỏi.
- Cô không có? Vậy thì không dễ làm.
- Nhưng cô là nữ nhi của quốc quân Đan quốc mà! Ngươi là Luyện Đan sư có thiên phú nhất Đan quốc bây giờ mà!
Tịch Dao sốt ruột.
Hy vọng của nàng đều đặt hết trên người Thường Lăng. Một khi độc phát, tình cảnh kia, cảm nhận kia, nàng tuyệt đối không hi vọng lại trải qua lần thứ hai.
Đó chính là sống không bằng chết!
Nếu như bị đưa về lại chỗ Đại hoàng tử, kết quả đó, nàng không dám tưởng tượng.
- Cô miêu tả triệu chứng thời điểm phát độc cho ta. Nơi này không có người khác, cô và ta đều là thân nữ nhi, đừng có lo lắng. Cảm giác, thân thể, các vấn đề, miêu tả rõ ràng rành mạch cho ta biết. Ta có một bộ đan thư, ta sẽ tận lực giúp cô kiểm tra.
Thường Lăng lấy ra một quyển thư nặng nề từ trong nhẫn không gian, bỏ lên trên bàn.
- Xin nhờ cô!
Tịch Dao buông xuống lo lắng, bắt đầu kiên trì miêu tả.
…
Trong hoàng thất võ viện, Đại hoàng tử đang nhẹ nhàng vui vẻ hưởng thụ, cửa phòng đột nhiên bị phá tan.
- Biến ra ngoài!
Đại hoàng tử giận đến tím mặt, hắn nắm lấy cái gối đầu ném tới.
Đinh Linh Lung đều kinh hãi co người lại một chỗ, xấu hổ giận dữ không chịu nổi.
- Điện hạ, Tịch Dao chạy rồi!
Thị vệ vội vàng quỳ xuống, trầm giọng bẩm báo.
Sắc mặt Đại hoàng tử lập tức âm trầm xuống, không lo được khoác lên y phục, trực tiếp đứng lên:
- Ngươi lặp lại lần nữa?
- Tịch Dao chạy rồi! Nàng nói muốn tắm rửa, bảo chúng thuộc hạ đưa thùng gỗ vào, còn bảo chúng thuộc lui đến bên ngoài viện, không cho nghe lén.
- Thuộc ta... Bên trong quả thực có tiếng nước ào ào, thuộc hạ không nghĩ nhiều, tiếng nước còn vang tới hai canh giờ. Chúng thuộc hạ cảm thấy không đúng mới liền vọt vào. Kết quả, trong thùng gỗ lại là một con cự mãng, dưới mặt đất có một cái động sâu, kéo dài đến bên ngoài võ viện.
Thị vệ kiên trì, gian nan giải thích.
Đại hoàng tử hít một hơi, đưa tay nói:
- Đưa kiếm của ngươi cho ta.
Thị vệ run lên trong lòng, vật lộn một phen, từ từ giơ thanh kiếm lên.
- Ngươi đã bồi ta mười năm. Thanh kiếm này... hình như là ba năm trước đây ta đã tặng cho ngươi.
Đại hoàng tử nhẹ nhàng xẹt đầu ngón tay qua thanh kiếm sắc bén:
- Thuộc hạ làm việc, thưởng phạt phân minh. Xin điện hạ, trừng phạt...