Đan Đại Chí Tôn

Chương 2520: Lùng Bắt (2)



 

 - Chào ngươi. Ngươi chính là nữ tử rất hung ác kia? Không phải ta nói, là đại ma vừa rồi kia nói! Hắn để cho ta chuyển lời với ngươi, hắn đã vào. 

 Nam tử mập trắng chỉ chỉ trên trời, ánh mắt lại lặp đi lặp lại dò xét trên thân Thiên Hậu, trong đôi mắt thật to đung đưa sự hiếu kỳ. 

 Hôm nay là thế nào. 

 Hai Thánh Hoàng?? 

 Một là ma, một là... Người? Hay là yêu? 

 - Ngươi là ai? 

 Thiên Hậu cảnh giác nam tử mập trắng, không biết có phải là ảo giác hay không, vậy mà nàng lại phát giác được một loại khí tức quái dị từ trên người hắn. 

 - Ta à... 

 Nam tử mập trắng với sắc mặt một đau khổ, buồn bực nói: 

 - Một người muốn chết lại không chết được. 

 - Vậy thì còn là không muốn chết. 

 - Ai, một lời khó nói hết. 

 - Hắn tiến vào thật? Hay là an bài ngươi lừa dối ta. 

 - Đã vào. Rất dũng cảm. Cửu U thâm không, nói vào là vào, cũng không sợ bị luân hồi. 

 Thiên Hậu quan sát thâm không hắc ám vặn vẹo, nơi đó là Cửu U, là nơi nàng hủy đi xương đốt cả máu suốt ngàn năm, cũng là vùng đất ác mộng mà nàng không muốn nhở lại. 

 Nhưng, vì để đuổi theo lấy lại Kiều Vô Hối cùng Ngu Chính Uyên, nàng không có chút do dự gì, dứt khoát bay lên không, đón lấy những vong hồn giãy dụa thê lương kia, xông vào Cửu U thâm không. 

 - Cũng tiến vào?? Bậc cân quắc không thua đấng mày râu. Lợi hại, thật lợi hại. 

 Nam tử mập trắng lắc đầu rung động, mím môi một cái, nhắm lại mắt, cuối cùng hạ quyết tâm, cắn răng nắm chặt ta, bỗng nhiên đứng dậy. 

 Lại chết một lần!! 

 Nhưng... Nam tử mập trắng lại đứng yên ở nguyên chỗ thật lâu, thật lâu, sắc mặt lại buồn khổ, ngồi trở lại. 

 Chết thật thì có thể xử lý làm sao đây? 

 Còn không có sống đủ đâu. 

 Sau khi Thiên Hậu đuổi theo Lê Tịch Hoa xông vào Cửu U thâm không ba ngày, Đông Hoàng Trấn Nguyên đã tìm được Đông Hoàng Càn đang đi về phía nam tìm kiếm trước nhất. 

 Đông Hoàng Càn lập tức hất Đại Vương, Lỗ Tù và các đội ngũ ra, chỉ mang theo Hồng Hoang Thiên Long cùng Kim Ô, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới Xích Chi đại liệt cốc. 

 Cũng trong đêm khuya cùng ngày, Đông Hoàng Lăng Tuyệt tìm được Đông Hoàng Toại tại Bắc Bộ. 

 Đông Hoàng Toại cũng là chỉ mang theo Khương Quỳ cùng Khương Qua, diễn biến đạo ngấn Không Gian, chạy tới Xích Chi đại liệt cốc. 

 Đông Hoàng Càn chạy tới Xích Chi đại liệt cốc trước nhất, nhưng những khe nứt lớn đã từng cuồng dã rung động không còn tồn tại nữa, thay vào đó phế tích vô tận, bụi mù ngập trời, kéo dài không tiêu tan, ma uy và yêu khí đều tràn ngập ở trong đó. 

 Người đâu?? 

 Đánh xong rồi sao? 

 Là bọn người Thiên Hậu thắng Lê Vô Thương? 

 Hay là Lê Vô Thương mang Thiên Hậu đi rồi? 

 - Thiên Hậu!! Kiều Vô Hối! Ngu Chính Uyên! 

 Đông Hoàng Càn hét lên thật lớn, lấy không gian làm dẫn, truyền tới trông không đến mảnh đất hoang nơi cuối phế tích. 

 Rống... 

 Hồng Hoang Thiên Long cũng phát ra tiếng long ngâm thật lớn, nhắc nhở bọn hắn tới đây. 

 Vùng đất hoang vu vô biên vô tận thật lâu không có bất kỳ cái lời đáp lại nào. 

 - Nếu như bọn người Thiên Hậu thắng, hẳn là sẽ ở lại nơi này tu dưỡng. Chẳng lẽ bọn hắn đã... 

 Hồng Hoang Thiên Long khẩn trương nói. 

 Đông Hoàng Càn quát tháo: 

 - Chớ nói lung tung! Cửu Lê Ma Đồ quả thật rất mạnh, nhưng Thiên Hậu không mạnh sao, Kiều Vô Hối không mạnh sao, Ngu Chính Uyên không mạnh sao, rất có thể là Lê Vô Thương đã thua mà chạy trốn, bọn người Thiên Hậu thì đang đuổi theo. 

 Kim Ô dõi nhìn ra xa: 

 - Đến trong phế tích nhìn, lại vượt qua phế tích nhìn. Rốt cuộc là kết thúc, hay là đuổi theo, nhìn thì biết. 

 Đông Hoàng Càn diễn biến đạo ngấn Không Gian, nhanh chóng vượt qua, không ngừng thoáng hiện, sau khi xâm nhập hơn ba ngàn dặm thì đã phát hiện một đống chữ bằng máu —— Lê Vô Thương đã chết, hiện tới Luân Hồi bí cảnh truy kích Tân Thánh Hoàng! 

 - Hô... 

 Bọn người Đông Hoàng Càn thở phào. 

 Lê Vô Thương chết rồi? 

 Bọn người Thiên Hậu lại có thể giết Lê Vô Thương ngay trong ma đồ? 

 Hay là có vị Thánh Hoàng thứ hai trấn giữ? 

 Đây quả thực là kỳ tích. Không hổ là nữ tử oanh động qua một thời đại! 

 Chính là nhanh nhẹn dũng mãnh mà!! 

 - Ta đuổi theo Thiên Hậu, các ngươi ở lại nhìn trong phế tích có cái gì đáng để thu thập không! Đông Hoàng Toại chạy tới sau khi, để Đông Hoàng Toại đi qua! 

 Đông Hoàng Càn không yên lòng, đã có hai vị Thánh Hoàng, rất có thể vị chạy trốn kia đang mang theo Hắc Ma Bia, đây chính là siêu cấp Ma Binh có thể áp chế Liệp Thần Thương, phía trên càng có thể có thể có đế huyết. 

 - Được rồi!! 

 Hai mắt Hồng Hoang Thiên Long cùng Kim Ô tỏa sáng, quay người liền muốn chạy đi. 

 Công việc này bọn hắn quen! 

 - Chờ một chút! 

 Đông Hoàng Càn đột nhiên nhíu mày, dựa theo phỏng đoán của Khương Phàm, tất nhiên bên trên Hắc Ma Bia có đế huyết, còn do Thánh Hoàng khống chế, bọn người Thiên Hậu sao có thể giết Lê Vô Thương ngay trong ma đồ? 

 Coi như Thiên Hậu mạnh hơn, nhưng ở trước mặt thực lực tuyệt đối, cũng không có bao nhiêu phần thắng. 

 Trừ phi, vị Thánh Hoàng kia không có mang Hắc Ma Bia. 

 Nhưng, Hắc Ma Bia quan trọng càng cường đại, há có thể giao cho Thánh Vương khác mang đi? 

 Nếu như áp chế không nổi nguồn năng lượng kia, lúc nào cũng có thể kinh động Liệp Thần Thương! 

 Mà... Từ lúc Thiên Hậu nghênh chiến Lê Vô Thương đến bây giờ, coi như đều đã năm sáu ngày. 

 Một Thánh Hoàng không có Hắc Ma Bia, lấy thực lực của bọn người Thiên Hậu, hẳn là có thể tuỳ tiện săn giết, vì sao còn không có từ Luân Hồi bí cảnh trở về! 

 - Có cái gì không thích hợp sao? 

 Kim Ô không kịp chờ đợi muốn càn quét phế tích, nói không chừng có di cốt Ma Hoàng bên trong ma đồ. 

 - Rất là lạ! 

 - Cái nào là lạ? 

 - Cái nào cũng đều là lạ! Đi theo ta, chúng ta đến Luân Hồi bí cảnh! 


 Nam tử mập trắng ngồi ở một bên huyết hồ, kinh ngạc nhìn từ hai con cự thú bên trong không gian vặn vẹo đi ra tới, một con lớn như một ngọn núi lớn, uy nghiêm bá khí, toàn thân tràn ngập mê quang hoa mỹ, hai cái cánh thịt rộng lớn như là có thể đánh rách tả tơi vùng không gian này, sừng nhọn trên đầu nó càng là mang đến cho người ta một loại cảm giác sợ hãi muốn thần phục. 

 Ở trên lưng cự thú có một vòng mặt trời treo cao, kim quang vô biên, chiếu ánh hư không cùng hoang dã, nhiệt độ kinh khủng để cấm khu thứ chín âm lãnh đều trở nên ấm áp, vong hồn quay quanh trên huyết hồ gào hét thê lương, nhao nhao tan rã. 

 - Ngươi là ai? 

 Đông Hoàng Càn cảnh giác nhìn nam tử bên cạnh huyết hồ, trong loại cấm địa này lại có người sống? 


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv