Bọn người Diêu Lăng Vi nhắc nhở nhau sẵn sàng chiến đấu, nhưng vẻ mặt lại đều nghiêm trọng phức tạp.
Mặc dù đã chuẩn bị tốt huyết chiến đến cùng, muốn ngọc tan đá vỡ cùng đám người Khương Phàm kia, dùng máu tươi bảo vệ Cửu Lê Ma tộc vinh quang.
Nhưng, không có Hoàng Kim Hư Thiên Trùng hiệp trợ, bọn hắn còn có thể săn giết đám Thánh Linh cùng Thánh Vương dưới trướng Khương Phàm kia sao?
Không có ưu thế vượt qua không gian, bọn hắn cơ hồ không hề có lực hoàn thủ, chỉ có thể bị vây bắt đồ sát.
Thời gian đang từng giây từng phút trôi qua, trong thâm không hắc ám tĩnh mịch từ đầu đến cuối không có bất luận cái ánh sáng gì xuất hiện, cũng không có bất cứ năng lượng ba động nào.
Lê Vô Thương khẽ nhíu mày, chẳng lẽ... Khương Phàm thật sự đang đi tới Thiên Cực giới?
Đánh nửa ngày, nói từ bỏ đã từ bỏ rồi?
Xem ra Khương Phàm vẫn kiêng kị Cửu Hoàng Hắc Ma Bia.
Đó không chỉ là do Hắc Ma Đế tộc chế tạo vì để áp chế Liệp Thần Thương, càng quan trọng hơn là phía trên có đế huyết.
Khẳng định là Khương Phàm đã dự đoán được vấn đề này, cho nên sau khi đột nhiên phát hiện Thiên Cực giới càng suy yếu, hắn đã quả quyết từ bỏ nơi này.
Thánh Vương đầu tiên, Lê Thương Mang nói:
- Lão tổ, nếu như Khương Phàm thật chạy tới Thiên Cực giới, lấy tình huống nơi đó, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.
Diêu Lăng Vi cau mày:
- Thiên Cực giới là pháo đài không gian, mặc dù phòng ngự rất mạnh, nhưng đối mặt với Cửu Thiên Thần Giáo cùng thế giới Hỗn Độn, thật đúng là không có bao nhiêu ưu thế. Bây giờ Khương Phàm mang theo toàn bộ bọn Thánh Hoàng cùng Thánh Vương này giết qua, chỉ sợ Thiên Cực giới thật không kiên trì nổi bao lâu.
- Chờ sau khi bắt lấy Thiên Cực giới, bọn hắn còn có thể phục kích nhóm Trùng tộc gấp rút tiếp viện tại hư không này. Nếu như không có gì quá bất cẩn, Thiên Cực giới cùng Trùng tộc... Xong...
Một từ cuối cùng của Diêu Lăng Vi để trái tim đại ma xung quanh bọn họ đều là co rụt lại.
Cũng không phải e ngại, mà là bi thương, đã từng là hoàng đạo hùng bá một vực, không ai bì nổi, mà ở trước mặt Khương Phàm, kẻ đang quét ngang chiến trường Thương Huyền, vậy mà lại yếu ớt đến không chịu được một kích.
Mặc kệ trước đó cường hãn bao nhiêu, mặc kệ trước đó thần bí bao nhiêu, thì đứng trước thực lực tuyệt đối, rất có thể nói hủy diệt là hủy diệt.
Lê Tịch Hoa lấp lóe ánh mắt, đề nghị:
- Lão tổ, chúng ta ở lại tiếp tục tử chiến cùng Khương Phàm, hay là... Rút lui?? Không phải ta sợ chết, mà là... Giống như không có ý nghĩa gì.
Lê Vô Thương trầm mặc, đúng vậy, ở lại tử chiến còn có ý nghĩa gì?
Trước đó là không nguyện ý từ bỏ tổ địa, càng đang mong đợi có thể liên thủ cùng Thiên Cực giới, hung hăng giáo huấn Khương Phàm.
Nhưng bây giờ, tình thế lại liên tiếp kịch biến, tổ địa không còn nữa, Thiên Cực giới lúc nào cũng có thể hủy diệt, cho dù bọn hắn ở lại nhất quyết tử chiến, giống như đều mang đến cho Khương Phàm không được bao nhiêu thương vong.
Các đại ma may mắn còn sống sót đều nhìn Lê Vô Thương, chờ đợi lão tổ quyết định.
Nếu như lão tổ nói muốn tử chiến đến cùng, bọn hắn không còn lời nào để nói, vì Ma tộc kiêu ngạo, vì vinh quang tiên tổ, chết ở chỗ này cũng đều sẽ không oán trách không hối hận.
Nếu như lão tổ nói muốn rút lui, bọn hắn... Cũng có thể tiếp nhận...
Sau khi dẫn phát Càn Khôn Đại Táng, Khương Phàm đã nhanh chóng Niết Bàn trở lại đỉnh phong, đuổi kịp thế giới Hỗn Độn đang hoành hành trong hư không, lao thẳng đến Thiên Cực giới.
Bọn người Kiều Vô Hối đều làm cho bầu không khí tăng vọt, mặc dù đánh nửa ngày lại đột nhiên rút lui, trong lòng không khỏi có chút uất ức.
Nhưng, bọn hắn đã thấy được Cửu Lê Ma tộc điên cuồng, bây giờ cường công chỉ có thể buộc đám đại ma kia cùng chết với nhau, Trấn Nam Yêu Quốc và yêu trùng càng là nguy hiểm, còn không bằng thừa dịp Thiên Cực giới không sẵn sàng, triệt để nuốt lấy nơi đó.
Ngẫm lại tài nguyên của Thiên Cực giới, ngẫm lại rất có thể thực sự tồn tại di cốt cự thú hư không, bọn hắn đều cảm thấy hưng phấn.
Tài nguyên nơi đó đối với Đông Hoàng tộc mà nói, không thể nghi ngờ là cơ duyên thật sự, có thể làm cho thực lực Đông Hoàng tộc bạo tăng, đây đối với hậu kỳ chiến tranh là quá quan trọng.
- Chỉ mong Đông Hoàng Càn có thể ngăn cản Thiên Cực giới.
Khương Phàm điều trị trạng thái, vừa chờ mong lại càng khẩn trương.
Vết tích không gian bị cắt đứt, Thiên Cực giới nhất định đã phát giác được vấn đề, nếu như nổi điên rút lui, tránh thoát khỏi bọn người Đông Hoàng Càn, muốn lại vây bắt Thiên Cực giới chỉ sợ cũng phải chờ tới khi Thương Huyền bạo phát chiến tranh.
Sớm tại nửa ngày trước, sau khi Cửu Lê Thần Cung khẩn cấp cầu viện, Thiên Cực giới đã bắt đầu chạy tới Cửu Lê Thần Cung.
Đây là Hư Thiên linh văn cùng Như Ý linh văn liên hợp hành động hiếm thấy, bất luận là từ quy mô, hay là phối hợp, đều có thể xưng số một những năm gần đây của Cửu Thiên Thần Giáo.
Được Đông Hoàng Càn dẫn đầu, Đông Hoàng tộc thôi phát Hư Thiên linh văn, liên hợp rung chuyển không gian, diễn biến hư không loạn lưu, vòng xoáy hư vô, xiềng xích hư không, Hư Thiên Đại Thủ Ấn, cùng vạn tượng tinh giới và các loại võ pháp cường hãn, lợi dụng năng lượng hư không mênh mông bát ngát, cưỡng ép chặn đánh Thiên Cực giới đang hoành hành.
Được Lan Độ cầm đầu, Lan gia thôi phát Như Ý linh văn, lấy Vô Thượng Tâm Niệm Hải, thôi diễn Vạn Pháp Vạn Đạo, ngưng tụ cầu vượt Như Ý, hoành giá từ giữa thế giới thật cùng không gian hư vô, mượn tới uy lực đất trời vô tận.
Bọn hắn đứng tại như ý trên thiên kiều, kích phát linh văn chí cường.