- Được.
Lê Vô Thương chỉ gật đầu nhẹ, chưa hề nói thêm gì khác.
- Tộc nhân ở lại, đều tiến hành tuyên thệ. Bọn hắn sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ thần cung, bảo vệ mảnh tổ địa này, cho dù cuối cùng thật sự không kiên trì nổi, trước khi rút lui, cũng sẽ để lại cho bọn người Khương Phàm một trận ký ức khắc cốt ghi tâm.
- Rất tốt.
Lê Vô Thương vẫn thản nhiên gật đầu.
- Còn có thông hướng con đường không gian của Đế tộc, Thiên Cực giới giúp chúng ta gia cố cùng nới rộng. Nếu như cuối cùng thật muốn rút lui, có thể bảo đảm mức độ di chuyển lớn nhất.
Sau khi Lê Tịch Hoa nói xong, lại tranh thủ thời gian nói bổ sung:
- Đương nhiên, không phải bất đắc dĩ, chúng ta tuyệt đối sẽ không rút lui. Bộ phận tộc nhân rất lớn đã ký huyết thệ, muốn tồn vong cùng tổ địa.
- Làm được rất tốt, trong khoảng thời gian này vất vả cho ngươi.
- Đây là chuyện ta phải làm.
- Đi xuống đi.
- Lão tổ, ta tới đây là muốn hỏi ngài, kế tiếp là do ngài khống chế Cửu Hoàng Hắc Ma Bia, hay là giao cho ta?
- Nếu như ngài cảm giác Cửu Hoàng Hắc Ma Bia gặp nguy hiểm, không ngại giao cho ta khống chế, ngài tiếp tục khống chế Cửu Lê Ma Đồ.
Lê Tịch Hoa hàm súc nhắc nhở.
Trước kia Cửu Lê Thần Cung tổng cộng có tám bộ Cửu Lê Ma Đồ, cuộc chiến tại Thiên Trụ sơn đã phế đi một bộ, hủy hai bộ, bây giờ còn lại năm bộ.
Mạnh nhất không thể nghi ngờ là bộ do lão tổ Lê Vô Thương khống chế, bên trong có Ma Tổ duy nhất trong lịch sử Cửu Lê Thần Cung bước lên cảnh giới Thần Linh, mặc dù lúc trước bị Quang Minh Thần Kiếm đánh xuyên qua, nhưng vẫn có thể bộc phát ra thần uy cực mạnh.
Tính cả Cửu Hoàng Hắc Ma Bia, bây giờ Cửu Lê Thần Cung tương đương với có được hai loại Thần Khí.
Hai Thánh Hoàng bọn họ hẳn là mỗi người khống chế một loại.
Nhưng, từ đầu đến cuối lão tổ vẫn không có tỏ thái độ, chuyện này khiến Lê Tịch Hoa có chút nóng nảy.
Dù sao lúc nào Khương Phàm cũng có thể giết tới, bọn hắn nhất định phải phân phối tốt, đồng thời sớm thích ứng.
Lê Vô Thương nói:
- Để ta khống chế đi, nếu có nguy hiểm, còn có thể ứng phó được.
Lê Tịch Hoa nói:
- Lão tổ, ta càng hy vọng ngài khống chế Cửu Lê Ma Đồ, để ta tới khống chế Cửu Hoàng Hắc Ma Bia. Đầu tiên là ngài khống chế Cửu Lê Ma Đồ đã hơn ngàn năm, đã hết sức quen thuộc, cũng có thể thích ứng với năng lượng của nó, đến lúc đó lại càng dễ kích phát ra uy thế vốn có, mạnh xa so với việc ta nhận chủ một lần nữa, thích ứng một lần nữa, tất cả đều thích hợp hơn.
- Thứ hai là Cửu Hoàng Hắc Ma Bia rất nguy hiểm, nếu quả như thật không kiểm soát được, rất có thể... Khả năng... Muốn mạng của ngài. Giao cho ta khống chế, ta là Thánh Hoàng, hẳn là có thể kích phát ra uy thế vốn có, mà chết thì đã chết. Lời ta nói chính là thật lòng, Cửu Lê Ma tộc có thể hi sinh cho ta, ta tiến tới Thánh Hoàng chính là vì hi sinh, nhưng tuyệt đối không thể không có ngài.
Giọng của Lê Tịch Hoa không cao, cũng rất chìm rất nặng, rất chân thành.
Lê Vô Thương nhìn Lê Tịch Hoa, lòng sinh cảm động, không hổ là Tân Thánh Hoàng được mình khâm định.
Lê Tịch Hoa nói:
- Khương Phàm lúc nào cũng có thể sẽ giết tới, giao Hắc Ma Bia cho ta đi, ta sẽ nắm chặt thời gian để làm quen.
Lê Vô Thương trầm mặc một lát, gật đầu nói:
- Giao Hắc Ma Bia cho ngươi, ngàn vạn lần phải cẩn thận. Nếu như phát hiện tình huống không đúng, lập tức rời khỏi. Ngươi lại giao tấm Cửu Lê Ma Đồ kia của ngươi cho cung chủ Diêu Lăng Vi.
Cung chủ của Cửu Lê Thần Cung là Lê Phong, tại chiến trường Thiên Trụ sơn đã bất hạnh chết thảm vì Cửu Thiên Thần Tôn tự bạo, trong hai vị phó cung chủ, Diêu Lăng Vi tiến tới Thánh Vương trước một bước so với Lê Cổ Xuyên, cho nên đã kế nhiệm vị trí cung chủ.
Lê Tịch Hoa nghiêm túc nhìn Lê Vô Thương:
- Khương Phàm không chỉ có thể công phá Quang Mang Thần Điện, còn tiêu diệt hết tất cả mọi người ở bên trong, nói rõ thực lực của bọn hắn thật sự rất mạnh. Bây giờ hắn đã có được tài nguyên của Quang Mang Thần Điện, thực lực tất nhiên sẽ mạnh hơn nữa. Chờ Khương Phàm giết tới nơi này, không hề nghi ngờ sẽ là một trận ác chiến, cũng có thể sẽ xuất hiện biến cố mà chúng ta không ngờ trước được, cho nên... Lão tổ, ta chân thành thỉnh cầu ngài. Vào thời khắc quan trọng, ta hi sinh, ngài ngàn vạn lần phải nhẫn nhịn! Ta vẫn câu nói kia, Cửu Lê Ma tộc có thể không có ta, nhưng tuyệt đối không thể không có ngài!
Sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn của Lê Vô Thương hơi chậm lại, nhìn vẻ mặt chân thành của Lê Tịch Hoa:
- Không cần bi quan như vậy, Thiên Cực giới giúp chúng ta thiết kế thêm pháp trận Không Gian, còn có thể trợ giúp chúng ta bất cứ lúc nào, Cửu Lê Thần Cung hẳn là có thể chống đỡ được sự tiến công của bọn người Khương Phàm.
- Không phải là ta bi quan, ta là đang làm dự tính xấu nhất. Lão tổ, ngài ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, ngài không thể chết.
Lê Tịch Hoa bái lễ thật sâu, mang theo Hắc Ma Bia rời khỏi ma điện.
Lê Vô Thương nhìn bóng lưng Lê Tịch Hoa, vui mừng gật gật đầu, thật sự không nhìn lầm mà.
Nếu như mình chết rồi, giao Cửu Lê Ma tộc cho hắn, cũng có thể yên tâm.
Sau khi Lê Tịch Hoa đi ra khỏi ma điện, hắn hơi ngừng chân, nhếch miệng bôi lên một đường cong thản nhiên, cũng biến mất rất nhanh.
Cửu Lê Thần Cung giới nghiêm toàn diện, bất cứ lúc nào cũng làm tốt chuẩn bị cho chiến tranh bộc phát.
Bọn hắn chú ý nhất là pháp trận tầng ngoài cùng.
Đây không phải pháp trận vốn có của bọn hắn, mà là đại trận Không Gian do Thiên Cực giới bí mật trù hoạch kiến lập giúp bọn hắn,
Không Gian đại trận này không chỉ có uy thế đặc biệt, mà còn có thể dò xét không gian ba động trong phạm vi vạn dặm. Một khi thế giới Hỗn Độn tới gần, bọn hắn sẽ có thể sớm phát giác, tranh thủ thời gian quý giá tiến hành phòng ngự.
Nhưng... ba ngày sau đó, từng tia sáng lấp lóe ở chân trời, càng ngày càng sáng, càng ngày càng bành trướng, bằng tốc độ kinh người đến gần Cửu Lê Thần Cung, số lượng càng ngày càng nhiều, lít nha lít nhít chật ních cả bầu trời.
Các trấn thủ của Cửu Lê Thần Cung không hẹn mà cùng nhíu mày nhìn ra xa, lại đồng loạt nhìn về bình chướng phía tầng ngoài cùng.
Không có phản ứng??
Không phải người của thế giới Hỗn Độn?
Không đúng, không phải đám tên điên kia, vậy thì còn có thể là ai? Ai có thể dám xông vào lãnh địa Cửu Lê Thần Cung mà không chút kiêng kỵ nào!
Mà...
- Địch tập!!
Một tiếng hét lớn vang vọng đất trời.
- Địch tập! Địch tập!! Khương Phàm đến rồi!!
- Khương Phàm đến rồi! Vững chắc pháp trận, vững chắc tất cả pháp trận! Nhanh đi!!
- Nhanh nhanh nhanh, đến pháp trận, không tiếc cái giá chống đỡ cho ta!
Tiếng Lê Vô Thương lo lắng gào thét vang vọng trong cung điện, kích thích tất cả cao tầng xuất quan.
Bởi vì có pháp trận Không Gian bí mật giám sát hư không, bọn hắn đều rất yên tâm, cho nên bế quan thì bế quan, tĩnh dưỡng tĩnh dưỡng, cố gắng hết sức để tăng thực lực lên, để ứng phó công phòng chiến sắp bộc phát, nhưng ai cũng không nghĩ tới bọn hắn lại đột nhiên và mãnh liệt như thế.
Lê Thương Mang, Diêu Thiên Tuệ, Diêu Lăng Vi, Lê Cổ Xuyên bay lên không, lao thẳng đến trận tâm pháp trận ở các nơi.