Trước đó Đông Hoàng Lăng Tuyệt không thể sử dụng thần cốt linh tủy biến đổi linh văn, để Lan gia đều không ôm hy vọng, không nghĩ tới Lan Nặc lại mang cho bọn hắn một vui mừng.
Đông Hoàng Lăng Tuyệt nhận được tin tức lại phiền muộn, đều là dùng thần cốt linh tủy, đương nhiên sẽ có so sánh.
Hắn không thành công, người khác lại thành công, chẳng khác nào nói là hắn không được.
Đông Hoàng Lăng Tuyệt phiền muộn càng cảm thấy kỳ quái hơn, thời điểm ban đầu tiềm lực cùng cảnh giới của Lan Nặc đều tương đương với hắn, nhưng sau khi vào thần giáo, cảnh giới luôn luôn đột phá một cách không hiểu được, thời gian trôi qua đã bỏ hắn lại ở phía sau thật xa.
Bây giờ nàng lại còn từ Thánh Vương biến đổi đến Thánh Hoàng Thiên phẩm, tương đương với việc mạnh hơn hắn một vấn đề.
- Cô đột phá? Chúc mừng chúc mừng.
Khương Phàm nhìn Lan Nặc đang đi tới, tranh thủ thời gian đứng dậy, cười chúc mừng nàng.
- Không có quấy rầy đến các ngươi chứ, bọn họ nói các ngươi ở đây.
Lan Nặc mang theo vẻ mặt phức tạp nhìn Đông Hoàng Như Ảnh đang ngồi xếp bằng minh tưởng trong sơn cốc, không biết là đang minh tưởng thật, hay là đang giả bộ, nhìn sắc mặt có chút tiều tụy.
Nàng chỉ là bị bắt đi nửa năm mà thôi, vậy mà Khương Phàm đã ở cùng Đông Hoàng Như Ảnh rồi?
Nữ tử thanh cao này lại bị Khương Phàm tùy ý giày vò? Thậm chí còn không để ý đến lời người khác bàn tán về mình, trốn đến 'tận cùng thế giới' phóng túng.
Khương Phàm cũng thật sự là một tên hỗn đản, lại có thể không để ý mặt mũi nữ tử, chỉ vì thỏa mãn thú tâm của mình như thế.
- Nàng vừa giúp ta tu luyện xong, mệt mỏi.
Khương Phàm chú ý tới ánh mắt Lan Nặc, sau khi đơn giản giải thích, lại hỏi:
- Cô đến tìm ta có việc?
- Là chuyện kia. Bây giờ... Còn có hi vọng giải trừ không?
Mặc dù Lan Nặc đã tiến vào Thánh Vương, còn biến đổi linh văn, nhưng nàng rất rõ ràng ngoại trừ công lao của thần cốt linh tủy ra, thì cũng có công lao của Tâm Dục Vô Ngấn, bắt đầu từ cao giai Niết Bàn, mỗi lần nàng đột phá, cũng đều có liên quan với Tâm Dục Vô Ngấn.
Mặc dù ở trong mắt người khác là kỳ tích, xem nàng như siêu cấp thiên tài, nhưng nàng thực sự vui mừng không nổi.
Rõ ràng thiên phú của nàng rất mạnh, hoàn toàn có thể bằng vào năng lực của chính mình để trưởng thành, kết quả bây giờ huyên náo lại để nàng chột dạ.
- Cái này sao... ừm...
Khương Phàm nhìn Đông Hoàng Như Ảnh một chút, sau đó lại mang theo Lan Nặc đi ra bên ngoài:
- Không phải ta đã nói với cô, Tâm Dục Vô Ngấn là dị biến. Tâm Dục Vô Ngấn là một bộ khế ước Ma Đạo tà ác, Sinh Tử cảnh lại rất đặc thù, hoặc là không dị biến, hoặc chính là dị biến rất nghiêm trọng. Chúng ta đều là thuộc về loại rất chi là nghiêm trọng, khế ước đã triệt để dung nhập linh hồn, mặc kệ là cảnh giới gì, cũng đừng nghĩ đến việc giải trừ.
- Sư phụ ngươi khẳng định có cách!
- Sư phụ ta chỉ hiểu luyện đan, không hiểu nhiều những thứ khác.
- Ngài ấy khẳng định có cách.
- Thế nào, trước đó không giải trừ, bây giờ tiến tới Thánh Hoàng Thiên phẩm, mới nhớ tới giải trừ? Cô đây có chút ý tứ muốn qua xông hủy cầu nhỉ.
- Khương Phàm! Đừng ép ta mắng ngươi!
Lan Nặc tức giận, mặc dù Tâm Dục Vô Ngấn có thể giúp nàng tăng thực lực lên, để cho người ta hâm mộ, nhưng tương tự có thể làm cho nàng chết thay.
Mệnh của nàng và mệnh Khương Phàm lại kết nối với nhau, nếu như Khương Phàm gặp phải nguy hiểm tính mạng, kẻ chết sẽ là nàng.
Khương Phàm nói:
- Ta không chỉ có cứu được mệnh của cô, còn giúp cô thăng hoa linh văn, tăng lên cảnh giới, kết quả là đổi lấy một tiếng mắng của cô? Cô khiến cho ta thật thất vọng đau khổ đấy.
Đôi mắt phượng của Lan Nặc như đang ngậm sương:
- Ngươi cứu ta là vì ta? Ngươi thử không cứu ta xem, ngươi xem thần giáo có thể tha ngươi hay không! Linh văn và cảnh giới là ta là dùng thần cốt linh tủy tăng lên, không có khế ước của ngươi, thiên phú của Lan Nặc ta đều có thể làm được!! Khương Phàm, đừng có nói nhảm với ta, nghĩ cách xóa bỏ Tâm Dục Vô Ngấn, nếu không...
- Nếu không thì thế nào? Cô có thể làm gì được ta?
- Ngươi... Ngươi là tên vô lại...
Khương Phàm nhìn khuôn mặt băng thanh ngọc khiết của Lan Nặc tức giận đến trắng bệch, lại có chút muốn cười.
- Khế ước nhân chủng, là do cô chọn, Tiểu Nặc Nặc.
Lan Nặc thẹn quá hoá giận:
- Im miệng! Ai nhỏ... Nhỏ... Không cho phép ngươi gọi ta như thế! Khế ước nhân chủng là ta định, nhưng ta chỉ là muốn kiềm chế ngươi, là ngươi biết rõ tai hoạ ngầm của khế ước nhân chủng, nhất định phải hại ta tại Sinh Tử cảnh!
- Cô cũng là người trưởng thành rồi, không rõ làm việc liền thì phải gánh chịu hậu quả? Cô đó, không thoát khỏi được đâu, từ từ hưởng thụ đi. Nói không chừng vào cái ngày ta xưng đế đó, có thể cưỡng ép kéo cô tới Thần Linh cảnh. Bằng vào khế ước tiến tới Thần Linh, cô hẳn là người đầu tiên từ xưa đến nay. Người sáng tạo kỳ tích, kiểu gì cũng sẽ lưu danh lịch sử. Cô đó, vụng trộm vui mừng đi.
Khương Phàm nháy mắt mấy cái với Lan Nặc, rồi quay người muốn trở lại sơn cốc.
- Ngươi đứng lại đó cho ta! Giáo Tôn và giáo chủ vừa mới thương nghị cùng Lan gia chúng ta, giáo chủ thoái vị, do ta tiếp nhận vị trí giáo chủ. Mặc dù còn không có chính thức công bố, nhưng bây giờ ta đã là giáo chủ tân nhiệm của thần giáo!
- Ta là giáo chủ, đã có thể đại biểu cho thần giáo. Nếu như trên dưới thần giáo đều biết ta là khế ước giả của ngươi, là nô lệ của ngươi, là người chết thay ngươi, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?
Khương Phàm nhíu mày nhìn nàng một chút, đột nhiên hỏi câu:
- Cô tìm đến ta, không có thương lượng cùng các trưởng bối.
- Ta là giáo chủ, ta không cần thương lượng cùng bất cứ kẻ nào.
- Chuyện cô và ta có khế ước, người khác không biết, Lan Độ, Lan Quỳ bọn họ cũng đều biết, Đông Hoàng Càn, Đông Hoàng Toại cũng đều biết.
- Bọn họ không tiện chơi cứng cùng ngươi, cho nên ta tự mình đến đây!
- Cô đó...
- Xác thực mà nói, là ta gọi bọn hắn tới.
- Ngươi tìm được cách giải quyết rồi?
Lan Nặc hơi phấn chấn tinh thần.
- Ta gọi bọn hắn tới, đúng là thảo luận chuyện liên quan tới cô, nhưng không phải liên quan tới Tâm Dục Vô Ngấn, là vấn đề thân phận của cô. Cô và Đông Hoàng Như Ảnh đều vô cùng ưu tú, nhưng Như Ảnh thiên về an tĩnh, cô thì càng có dã tâm.