Chu Phục Sinh trầm ngâm, sau đó bước về phía trước nói:
- Thần Tôn ngài nói rất đúng, nếu hai bên đều không có đến, vậy thì mang ý nghĩa không có thật sự hợp tác, trong này khẳng định có chuyện gì đó mà chúng ta không tưởng tượng được, vẫn là nên để ta đến hỏi cho rõ ràng.
Khi Chu Phục Sinh chống đỡ Tru Thiên sát trận đi đến trước cửa Bắc, Tần Thế Võ đã đợi ở chỗ này.
- Đầu tiên, chúng ta không có giết Chu Diễm, các ngươi muốn tin hay không! Thứ hai, Tru Thiên Thần Điện giữ vững trung lập, bế quan tu dưỡng, mà đợi thời khắc Đế tộc xâm lấn, tận hết trách nhiệm thủ vệ Thương Huyền.
Tần Thế Võ nói đơn giản xong liền quay người muốn rời khỏi.
- Chậm đã!! Thời điểm Thần các ngươi Tôn bị Liệp Thần Thương xuyên qua đầu, đầu óc đều mang đi ra ngoài rồi?
Chu Phục Sinh giận, đường đường là Thánh Hoàng đầu tiên của thần triều, còn chưa từng gặp được đãi ngộ như vậy.
- Làm càn!!
Tần Thế Võ tức giận, quay người giận quát mắng:
- Nơi này là Tru Thiên Thần Điện, không tới phiên Thánh Hoàng Xích Thiên Thần Triều ngươi làm càn!
Chu Phục Sinh kích động:
- Mặc kệ các ngươi là căn cứ vào nguyên nhân gì mà làm ra lựa chọn như vậy. Các ngươi đều là đang từ bỏ Thương Huyền, là đang mở rộng cánh cửa, dẫn Đế tộc bước vào Thương Huyền!!
- Không có Tru Thiên Thần Điện các ngươi, chúng ta không thể nào giải quyết Khương Phàm trong hai năm rưỡi này. Đến lúc đó, cường tộc Bát Châu Thập Tam Hải từ từng nơi tràn vào Thương Huyền, các ngươi bảo vệ Thương Huyền như thế nào? Các ngươi đây là chắp tay tặng Thương Huyền cho Đế tộc!
Tần Thế Võ giận dữ giằng co:
- Nếu như không phải là các ngươi nhất định phải ký kết đế ước, Đế tộc sẽ xâm lấn Thương Huyền? Kẻ thật sự cầm đầu mở ra Thương Huyền, là Xích Thiên Thần Triều các ngươi!!
- Đế ước không có các ngươi ký sao? Hay là do chúng ta ép buộc các ngươi rồi? Lúc đó ký kết đế ước, là các ngươi cùng Quang Mang Thần Điện đều đã nghĩ sâu tính kỹ rồi mới đồng ý!
- Đừng nghĩ tới việc trốn tránh trách nhiệm, Thương Huyền rơi xuống cục diện bây giờ, Khương Phàm chiếm bảy phần, ba bên các ngươi và ta đều chiếm một phần! Ai cũng không muốn sẽ bước đến tình trạng như bây giờ, nhưng chuyện đã phát sinh, chúng ta phải lấy phương thức trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất để giải quyết!
- Phương thức này chính là diệt trừ Khương Phàm trong thời gian ngắn nhất!! Muốn diệt trừ Khương Phàm, hai bên ngươi và ta nhất định phải dốc sức hợp tác!!
- Giải quyết? Ngươi giải quyết cho ta xem xem! Mẫu thân nó, ngươi ngay cả bóng dáng thế giới Hỗn Độn cũng không tìm tới!!
- Khương Phàm khẳng định là muốn giải quyết Cửu Lê Ma tộc cùng Thiên Cực giới, đây chính là hai cơ hội xuất hiện, chỉ cần chúng ta có thể một mực nắm chặt một lần, thì sẽ có thể giải quyết được hắn!!
- Khi nào thì hắn sẽ xuất hiện, ngươi xác định được không? Trận đầu hắn lựa chọn chỗ nào, ngươi xác định được không? Muốn giải quyết triệt để hắn thì phải điều động toàn bộ Thần Tôn cùng Thánh Linh, đến trong thâm không mai phục! Nếu như lúc này Khương Phàm thừa cơ đánh lén hang ổ chúng ta thì sao? Các ngươi gánh vác được không, coi như các ngươi gánh vác được, nhưng mẫu thân nó, chúng ta gánh không được!!
Chu Phục Sinh há hốc mồm, vậy mà lại không nói ra lời, nhưng ngay sau đó trong đầu chợt hiện lên ánh sáng:
- Chúng ta còn có thể tạo thần!! Khẳng định là các ngươi có Thần Nguyên, chúng ta cũng có Thần Nguyên! Lấy tiềm lực của ngươi, tiềm lực của ta, hoàn toàn có thể bằng vào Thần Nguyên bước lên Thần Linh cảnh.
- Ngươi đang dối gạt mình khinh người sao? Thần Nguyên quả thật có thể tạo thần, nhưng cũng không phải là có khả năng trăm phần trăm, cao nhất chỉ có bảy phần!!
- Thần cốt linh tủy của chúng ta chỉ đủ duy trì pháp trận, những thứ khác đều đã dùng hết rồi! Chỉ sợ các ngươi cũng không kém bao nhiêu đâu? Một khi Thần Nguyên tạo thần thất bại, sau đó Thần Tôn lại gặp phải trọng thương, còn chữa trị thế nào? Ngồi chờ chết sao?
Tần Thế Võ lạnh lùng nhìn Chu Phục Sinh đang đứng ở phía ngoài:
- Mặc kệ ngươi có nguyện ý thừa nhận hay không, chúng ta đều ép không được Khương Phàm! Hắn không chỉ có thể tuỳ tiện thu thập hai đại hoàng đạo kia, còn có thể tùy ý ra vào Thiên Khải chiến trường săn đuổi tài nguyên!
- Nếu như không có Đế tộc uy hiếp, nếu như Thiên Trụ sơn còn không có đứt đoạn, chúng ta còn có thể thông qua các cơ hội cùng thủ đoạn, từ từ hao tổn cùng Khương Phàm, nhưng bây giờ... thời gian Đế tộc can thiệp Thương Huyền chỉ còn sót lại hai năm rưỡi. Tha thứ ta nói thẳng, nếu như không có trận phản kích tại Thiên Trụ sơn vội vàng xao động mà điên cuồng kia, thì chúng ta vẫn còn có hi vọng, nhưng... Là chính chúng ta hủy mình, thành tựu cho Khương Phàm!
Chu Phục Sinh cau mày, mơ hồ nghe ra Tần Thế Võ đang nói bóng gió:
- Các ngươi thật muốn khăng khăng hợp tác cùng Khương Phàm rồi?
Tần Thế Võ nói:
- Nhớ tới chúng ta cùng nhau bảo vệ Thương Huyền gần ba mươi ngàn năm, chúng ta không nguyện ý là địch với các ngươi, cho nên không chính thức hợp tác cùng Khương Phàm, mà là giữ vững trung lập. Đây là nhượng bộ sau cùng của chúng ta, các ngươi... Tự cầu phúc đi.
Chu Phục Sinh đứng ở bên ngoài cửa Bắc, yên lặng nhìn bóng lưng Tần Thế Võ rời khỏi.
Mặc dù Tru Thiên Thần Điện không có thật sự hợp tác cùng Khương Phàm, nhưng không có Tru Thiên Thần Điện duy trì, bọn hắn còn chống lại Khương Phàm như thế nào?
Từ trên thực lực chỉnh thể đến xem, kỳ thật bọn hắn còn mạnh hơn so với Khương Phàm, nhưng... Bọn hắn không tìm thấy thế giới Hỗn Độn, mà thế giới Hỗn Độn lại có thể tùy ý hoành hành tại Thương Huyền, thậm chí Khương Phàm còn có thể tới Thiên Khải thu hoạch tài nguyên.
Bọn hắn ngoại trừ ngồi đợi Khương Phàm tiến công, còn phải đề phòng Man Hoang Chiến tộc.
Hắn cùng Xích Thiên Thần Triều, thật chỉ có thể ngồi chờ chết sao?
- Chúng ta còn không có thua!! Chúng ta còn có hi vọng!!
Xích Thiên Thần Tôn đột nhiên quyết định.
- Đi Man Hoang Chiến tộc!!