- Ha ha, hắn đã hiểu rồi sao. Không sai, ta xác thực biết chuyện mật ước, nhưng ta cũng không có công bố ra ngoài.
- Vì sao? Ngươi sẽ bỏ qua cơ hội tốt như thế này?
- Đây coi như là cơ hội tốt sao? Chí Tôn Hoàng Đạo các ngươi là đại biểu cho hình tượng Thương Huyền, nếu như công bố mật ước, không chỉ có tổn thất hình tượng của các ngươi, cũng sẽ mang đến cho dân chúng khủng hoảng, lợi lớn xa hơn tệ.
Âu Dương Vân Quyệt hồ nghi nhìn Khương Phàm, gia hỏa này có nhân nghĩa như thế?
- Tuy nhiên, tình thế Thương Huyền đã bày ở nơi này, chỉ cần ta không chết, ba năm sau Đế tộc vẫn sẽ tiến đến, cho nên chuyện mật ước sớm muộn đều phải công bố.
- Có chuyện gì thì cứ nói thẳng!!
Lúc này, Diệp Vô Ưu đã dừng kêu thảm lại, hắn đã đau đến ngất đi.
Khóe mắt Âu Dương Vân Quyệt có chút run rẩy, không đành lòng nhìn thảm trạng của Diệp Vô Ưu.
Khương Phàm lật tay triệu ra ba viên Tinh Thạch Ký Ức, nở rộ mê quang ở trong địa lao.
Một viên Tinh Thạch Ký Ức là hình ảnh Diệp Vô Ưu thông cáo mật ước với Đế tộc. Một viên là hình ảnh Âu Dương Vân Quyệt dùng máu tươi viết huyết thư. Một viên thì là chữ bên trên huyết thư, bị bọn người Khương Phàm dùng tấm da thú kia của Âu Dương Vân Quyệt một lần nữa viết lên hiệp nghị.
Âu Dương Vân Quyệt nhìn thấy thì lên cơn giận dữ, một khi những Tinh Thạch Ký Ức này được công bố, hắn và Diệp Vô Ưu sẽ theo sự kiện ký hiệp ước để lại tiếng xấu muôn đời, chịu đủ lăng mạ.
- Ngươi nói chuyện đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!!
Âu Dương Vân Quyệt cơ hồ gào thét thật lớn, bởi vì cảm xúc quá kích động, lồng ngực nhấc lên, kịch liệt ho khan, máu tươi đều tràn ra khóe miệng.
- Ngươi có thể nghĩ đến, nếu như ba viên Tinh Thạch Ký Ức này chiêu cáo thiên hạ, đối với ngươi, đối với Quang Mang Thần Điện sẽ là dạng ảnh hưởng gì. Bây giờ ta thả ngươi trở về là muốn ngươi nói rõ tình huống cùng người chủ trì bây giờ của Quang Mang Thần Điện, sau đó... Chúng ta, muốn nói chuyện với hắn!!
- Nói chuyện? Nói cái gì, làm sao nói?
- Lúc ngươi trở về, mang ta đi đến, tiếp theo cũng không cần ngươi nữa.
- Không thể nào!
Âu Dương Vân Quyệt quả quyết từ chối, nói đùa cái gì, mang ngươi về?
Một Thánh Hoàng như ngươi đã đủ để bù đắp được nửa Tôn Thần!
Phần Thiên Diệt Thế Viêm càng là cực diễm của thế gian! Một khi muốn bộc phát ở nơi đó, đối với Quang Mang Thần Điện mà nói tuyệt đối là tai nạn.
- Ngươi kích động cái gì, đến Quang Mang Thần Điện các ngươi, người nên khẩn trương là ta, không phải là các ngươi! Nơi đó là nơi ở của các ngươi, nếu như muốn vây khốn ta, ta không có chút chỗ trống nào để hoàn thủ!
- Không được là không được!
Âu Dương Vân Quyệt vẫn kiên quyết phản đối, lúc trước hắn ước gì có thể lừa gạt Khương Phàm đi đến, nhưng bây giờ Thần Tôn sống chết còn chưa biết, hắn lại không hiểu rõ tình huống của thần điện, tuyệt đối không thể bỏ hung thú như tên Khương Phàm này vào.
Hắn đã để lại sai lầm lớn ở chỗ này, nếu như lại dẫn sói vào nhà, hắn thật sự sẽ thành tội nhân thiên cổ.
- Ta không vào, còn bàn bạc thế nào?
- Ta có thể tiện thể nhắn cho ngươi.
- Ta nhất định phải tự mình gặp lại các ngươi Thần Tôn, có một số việc cũng chỉ có thể là hai người chúng ta thương lượng.
- Ngươi là muốn đi đến điều tra Thần Tôn phải chăng còn sống.
Âu Dương Vân Quyệt nhìn chằm chằm Khương Phàm.
- Ta muốn là nói chuyện, không phải chiến tranh.
- Lời nói của ngươi, chính ngươi tin sao? Ta nói cho ngươi, ta tuyệt đối không thể nào để cho ngươi tiến vào Quang Mang Thần Điện! Tuyệt đối không thể nào!
- Ta không vào đi cũng được, sẽ là người khác. Hài tử của ta, Kiều Vô Hối, hắn có thể đại biểu ta.
- Không được! Ta cũng không thể nào thả Thánh Hoàng vào Quang Mang Thần Điện!!
- Bùi Tu Nghiệp và Âu Dương Mục Thiên của Quang Mang Thần Điện các ngươi đều còn sống, trong khoảng thời gian này rất có thể đều tạo nên thứ ba vị Thánh Hoàng thứ tư, lại còn ở chính lãnh địa các ngươi, còn sợ một Thánh Hoàng?
Kiều Vô Hối ở bên cạnh cũng nói:
- Rốt cuộc là ngươi đang sợ cái gì? Biểu hiện bây giờ của ngươi, thật sự quá làm mất thể diện cho thần điện các ngươi!
Âu Dương Vân Quyệt cau mày, không phải sợ Thánh Hoàng, là sợ lại bị Khương Phàm lừa.
- Nếu quả thật các ngươi như có thành ý, cao nhất là phái Thánh Linh đi qua.
- Thánh Linh? Tại lãnh địa của các ngươi, các ngươi phất tay liền có thể chụp chết!
- Cao nhất Thánh Linh, nếu không thì không cần bàn nữa!
- Hai vị Thánh Vương, một vị đi đến đàm phán, một vị lưu thủ cửa vào. Nếu như ngươi đồng ý, ta thả ngươi còn sống trở về, nói chuyện cùng Quang Mang Thần Điện. Nếu như không đồng ý, bây giờ ngươi sẽ chết, ta tìm Tru Thiên Thần Điện khác bàn bạc. Ngươi phải suy nghĩ kỹ, Đế tộc xâm lấn đã như lửa sém lông mày, tất cả đều là do các ngươi tạo thành. Xích Thiên Thần Triều đã mất lý trí, mà rốt cuộc Quang Mang Thần Điện các ngươi là bị chôn cùng, cùng nhau nhận Thương Huyền phỉ nhổ, hay là hợp tác cùng ta, lấy phương thức chuộc tội bảo vệ Thương Huyền, bây giờ phải cần làm lựa chọn!
- Hợp tác với ngươi??
Âu Dương Vân Quyệt cau chặt lông mày, mâu thuẫn lộ rõ trên mặt.
- Ngươi khả năng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng đến cuối cùng ý tưởng của Thần Tôn các ngươi là gì, ngươi sẽ không biết. Ngươi dẫn người của ta đi, có thể bàn bạc thì bàn bạc, không thể bàn bạc thì chúng ta tiếp tục làm kẻ địch. Nhưng tóm lại đây là cái lựa chọn, là một trận cứu rỗi!!
Lời Khương Phàm nói đã xúc động đến Âu Dương Vân Quyệt.
Nội chiến đang bộc phát, mọi chuyện đang gây họa tới Thương Huyền.
Trừ phi Khương Phàm cam nguyện chịu chết, nếu không nguy cơ ngoại chiến không thể tránh được.
Tuy nói đây đều là do Khương Phàm đưa tới, nhưng ước hẹn với Đế tộc đúng là do bọn hắn ký kết. Khi ký ức tinh cầu chiêu cáo thiên hạ, một khắc này, hình tượng Chí Tôn Hoàng Đạo dùng vài vạn năm đau khổ duy trì bảo vệ sẽ sụp đổ trong khoảnh khắc, ngưỡng của hàng tỷ tín dân chúng Thương Huyền cũng sẽ bị chà đạp.
Đến cuối cùng Quang Mang Thần Điện nên đi con đường nào?
Mặc dù Âu Dương Vân Quyệt biết hai bên không thể nào hợp tác vói nhau, Quang Mang Thần Điện càng không có khả năng làm tôi tớ cho Khương Phàm, nhất là khi Thần Tôn giết hại số lượng lớn cường giả dưới trướng Khương Phàm, đây là điều kiện tiên quyết, nhưng giống như Khương Phàm nói, tóm lại đây chính là một sự lựa chọn.
Có lẽ, thật sự có thể nói một chút!
Âu Dương Vân Quyệt liên tục giãy dụa, cuối cùng đã quyết định:
- Lúc nào ta sẽ được trở về?
- Ba ngày sau thì có thể.
- Ta có hai điều kiện, đầu tiên ngươi tuyệt đối không thể tới gần Quang Mang Thần Điện, thứ hai, nhiều nhất hai vị Thánh Vương đi qua.