Cho nên, Khương Phàm liền không thể chỉ là đơn giản an bài Tặc Điểu đi ra bên ngoài xuất hiện như vậy, mà muốn để tất cả hoàng đạo biết, hắn không phải thông qua trên thiên môn lên tới, mà là cách khác!
- Bên ngoài vẫn như cũ, đều đang lùng bắt, hôm nay không có chú ý đặc biệt gì, các ngươi tiếp tục tu luyện.
Đông Hoàng Hoa Thanh theo thường lệ đến chào hỏi đơn giản liền muốn rời khỏi, để tránh nhiễu loạn Khương Phàm bế quan.
- Hoa Thanh phó giáo chủ, ngài chờ một lát.
- Có gì cần?
- Thay ta lưu ý tình huống các nơi, nếu có tình huống hình dạng mặt đất thay đổi, hoặc là tinh thần trụy lạc, cho ta biết trước tiên.
- Ngài muốn làm gì?
- Ta muốn chạm mặt cùng tất cả hoàng đạo, hiện ra việc Thông Thiên Tháp có thể xuyên suốt hư vô, ra vào Thiên Khải chiến trường!
- Bây giờ tất cả hoàng đạo đang kìm nén sức lực lùng bắt ngài, ngài còn muốn chủ động xuất hiện?
- Ta phải tận lực tiêu trừ sự hoài nghi của các hoàng đạo Thương Huyền, ta không muốn lấy liên minh giữa chúng ta có thể vĩnh viễn tiếp tục giữ vững, nhưng nếu có thể, vẫn phải tận lực trì hoãn.
- Ta và lão tổ thương lượng xem.
Không lâu sau đó, Đông Hoàng Hoa Thanh đến đây thông báo.
- Lão tổ từ chối.
- Hắn hi vọng ngài có thể ở chỗ này bế quan, đợi sau khi trận lùng bắt phía ngoài bình phục, lại thành thật trở về Thương Huyền.
- Về phần ngài nói Thông Thiên Tháp xuyên suốt hư vô, ngài ấy nói vẫn không nên mạo hiểm. Nếu như biến khéo thành vụng, ngược lại không tốt. Ngay cả kế hoạch dùng Hỏa Diễm Huyễn Điểu, ngài ấy cũng đều không chuẩn bị chấp hành. Để lại lo lắng, ngược lại càng tốt hơn, không cần thiết tận lực làm gì khác, chỉ cần ngài có thể trong năm ba năm thật sự khống chế Thông Thiên Tháp vừa đi vừa về tự nhiên, các loại hoài nghi liền tự sụp đổ.
Đông Hoàng Hoa Thanh nói xong, cũng khuyên bảo:
- Vẫn là dựa theo Thần Tôn an bài, sau hai ba tháng nữa, tiếng gió đi qua, an bài phân thân lộ tung tích, ngài lại về Thương Huyền.
- Lần này ngài đi lên chỉ là bởi vì đột phát sự kiện Vạn Đạo, cho nên không thể không mạo hiểm, thực sự không dễ lại trực diện với tất cả cường giả hoàng đạo.
Khương Phàm không còn cưỡng cầu:
- Được rồi, ta lại đợi một thời gian. Nhưng, thời gian cùng phương pháp về Thương Huyền, các ngươi phải nghe ta an bài.
Đông Hoàng Hoa Thanh hiểu Khương Phàm lo lắng:
- Ta sẽ thương lượng cùng lão tổ, ngài cứ ở lại nơi này tu luyện đi.
Khương Phàm bỗng nhiên lại gọi Đông Hoàng Hoa Thanh lại:
- Đúng rồi, Hoa Thanh phó giáo chủ, thừa dịp trong khoảng thời gian này, làm phiền ngươi giúp ta điều tra một chuyện, càng kỹ càng càng tốt.
- Cứ nói đừng ngại.
- Ta muốn biết tình huống cụ thể của Thiên Kiếm Thần Tông, nhất là lão tổ Thánh Hoàng bọn hắn, Cổ Thần, hắn còn sống hay không.
- Thiên Kiếm Thần Tông? Hoàng đạo duy nhất của Thần Dụ Chi Hải?
- Chính là chỗ đó.
- Kiếp trước ngài cùng vị Cổ Thần kia từng có nguồn gốc?
- Có thể nói là như vậy.
- Nghe nói vị lão tổ tông kia đã chết, nhưng tình huống của Thiên Kiếm Thần Tông tương đối phức tạp, nhất là vị lão tổ tông kia. Ta sẽ cố hết sức tra cho ngài.
- Vất vả, nhất định phải tra rõ ràng, chuyện này đối với ta rất quan trọng.
Sau khi rời khỏi Thiên Khải, Khương Phàm muốn tới Thần Dụ Chi Hải giải quyết phiền phức của Hải Thần đảo.
Mặc dù Dương Biện hẳn là có thể xử lý tốt rung chuyển nội bộ, nhưng Thiên Kiếm Thần Tông không thể nghi ngờ là một thanh kiếm treo trên cổ Hải Thần đảo.
Giải quyết Thiên Kiếm Thần Tông như thế nào liền thành vấn đề hắn cần phải đối mặt đầu tiên.
Phải giải quyết Thiên Kiếm Thần Tông, vị lão tổ tông đã ‘chết trong lời đồn’ kia, cũng chính là Cổ Thần kiếp trước đã 'Giết' qua Khương Phàm, chính là điểm quan trọng.
Nếu như Cổ Thần chết thật, Khương Phàm phải quy hoạch một lần nữa.
Nhưng nếu như Cổ Thần không có chết, chuyện thuận lợi hơn rất nhiều.
Các Hoàng Đạo Thiên Khải không thể lùng bắt tiếp tục quá lâu, sau hơn hai tháng đã lần lượt ngừng lại.
Quy mô lùng bắt như vậy, thậm chí ngay cả cái bóng dáng đều không nhìn thấy, chuyện này hiển nhiên không bình thường.
Rất nhiều hoàng đạo hoài nghi, Khương Phàm đã nhận được tin tức trước khi bọn hắn lùng bắt, bí mật trở về Thương Huyền.
Về phần phương pháp ra vào Thiên Khải chiến trường, không ở ngoài hai loại.
Một chính là thông qua thiên môn, di tích tế đàn Thương Huyền.
Một chính là Khương Phàm có đường đi đặc thù.
Dù sao kiếp trước hắn cũng khống chế Thương Huyền tổ địa, chiếm qua di tích tế đàn, sau này còn chiếm được Đông Nam Thiên Môn, sau cuộc chiến lên trời Thiên Hậu đã rút lui cũng tràn đầy huyền nghi, cho nên không bài trừ khả năng bọn hắn nắm đang giữ lấy con đường đặc thù.
Sau đó, tất cả hoàng đạo tiếp tục lấy lùng bắt, nhưng không còn là hành động như thế, cũng triệt tiêu lệnh cấm thiên môn, nhưng vẫn duy trì nghiêm mật trông coi.
- Ta bây giờ liền phải trở về, nhưng muốn làm theo lời ta bảo.
Sau khi Khương Phàm nhận được tin tức, hắn đã đi tìm Đông Hoàng Càn.
- Ngươi thật cho rằng mình là Thần Hoàng, đến chỗ nào cũng đều ra lệnh?
Đông Hoàng Càn hừ một tiếng.
Khương Phàm không rảnh để ý, tiếp tục nói:
- Các ngươi giơ trống lên đưa quan tài trở về. Nếu như không ai thẩm tra thì tốt, nhưng nếu như cưỡng ép điều tra, các ngươi kiên trì mấy lần, lại mở ra cho bọn hắn nhìn, giải trừ hiềm nghi. Vài ngày sau, các ngươi lại giơ quan tài đá lên đến, gặp phải ngăn cản liền nói tiếp tục gia cố phòng ngự hoàng thành. Chờ lần nữa trở về, lại mang ta theo.
Khương Phàm không thể không cẩn thận, muốn dùng hết khả năng không cho thần giáo bị hoài nghi.
- Dựa theo hắn nói mà làm.
Đông Hoàng Càn không nhịn được mà phất phất tay.
Đông Hoàng Hoa Thanh lĩnh mệnh, sau đó mang theo quan tài đá không khởi hành.
Khương Phàm đang muốn về địa cung, lại bị Đông Hoàng Càn gọi lại.
- Chuyện thông gia, ta đồng ý! Chờ ngày nào đó các ngươi thành thân, nếu như Thần Tôn vẫn còn, ngài ấy chủ trì, nếu như ngài ấy không còn, ta chủ trì. Nếu như ngươi dám phụ lòng nữ hài nhi thần giáo chúng ta, Đông Hoàng Càn ta tuyệt đối không tha cho ngươi! Nghe rõ chưa? Ta chủ trì, ta đưa nàng đi, nếu như xảy ra chuyện, ta không tha cho ngươi!
- Ta sẽ không phụ lòng bất cứ kẻ nào.
Khương Phàm rời khỏi chính điện.
- Tốt nhất là đừng.
Đông Hoàng Càn hừ một tiếng, tùy tiện nằm ở trên ghế mây, nhắm mắt lại tu dưỡng.
Đám người lần lượt rút đi, Lan Độ lại chú ý tới khóe mắt mông lung của Đông Hoàng Càn, trong lòng than nhẹ, ngàn năm, lão tổ đều đã là Thánh Hoàng, vẫn không thể nào đi ra khỏi chuyện ban đầu kia.
Hắn đồng ý việc thông gia, còn muốn tự mình chủ trì hôn ước, hẳn là coi Đông Hoàng Như Ảnh là thành muội muội của hắn rồi.
Lan Độ lắc đầu, yên lặng rời khỏi chính điện.