Đại Tặc cười mờ ám, rốt cuộc cũng có thể dung hợp hoàn chỉnh Chí Tôn Long Giác, đây chính là chí bảo Long tộc mà trong mấy vạn con Giao Long mới có thể sinh ra ra một cây, hẳn là có thể kích thích huyết mạch Long Cốt trong nó, bước lên cảnh giới Thánh Linh.
Hạnh phúc, quá hạnh phúc.
Khương Phàm tìm đến Tô Thiên Sóc:
- Bá phụ, Niệm nhi đâu, không tới sao?
Tô Thiên Sóc thoáng hoàn hồn, lắc đầu nói:
- Chúng ta vừa trở về, không có gặp Niệm nhi.
- Chẳng lẽ trực tiếp đi Tây Bắc?
Khương Phàm khẽ nhíu mày, nha đầu kia sẽ không phải chạy thẳng đến Tây Bắc báo thù rồi chứ.
- Ngươi... Tại sao ngươi lại ở đây?
Tô Thiên Sóc lấy được tin tức là Khương Phàm đang ẩn núp khắp nơi, rất có thể là đã tiến vào Bắc Hải.
- Vừa trở về. Rất xin lỗi, để cho các ngươi bị dính líu.
Khương Phàm không nghĩ tới Vạn Đạo Thần Giáo lại phái đến đây, đây là không có lo lắng, dứt khoát đuổi tận giết tuyệt sao?
- Là chúng ta liên lụy các ngươi, làm rối loạn kế hoạch của các ngươi, để cho các ngươi không thể không xuất hiện.
Tô Thiên Sóc biết thân phận của Khương Phàm mẫn cảm, chỉ cần thoáng bại lộ hành tung liền sẽ mang theo các hoàng đạo Thương Huyền vây bắt.
- Xem bộ dáng Vạn Đạo Thần Giáo hẳn là phải dùng đồ sát các ngươi để đáp lễ tổ sơn tuyên chiến, cũng có thể là bắt phụ tử các ngươi, bức hiếp Niệm nhi. Tóm lại, các ngươi không nên ở chỗ này đợi nữa, an bài đệ tử bình thường đi ra bên ngoài tìm kiếm nơi che chở, người khác chủ yếu dùng tốc độ nhanh nhất, lén lút đi đường vòng đến tổ sơn tị nạn.
Khương Phàm phải nhanh đuổi tới Tây Bắc Bộ một chút, để phòng Niệm nhi xúc động.
Tô Triệt bi thương:
- Khương Phàm, không cần nói với Niệm nhi... Mẫu thân chết rồi, tránh kích thích muội ấy.
Sắc mặt Khương Phàm kịch biến:
- Lâm bá mẫu chết rồi?
Tô Triệt đau đớn lắc đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung:
- Mẫu thân của ta ăn huyết châu có thể ghi chép cảnh tượng xung quanh, đặt mình vào nguy hiểm, tiêu hao sinh mệnh đổi lấy tình báo. Ngài được đưa tới Vạn Đạo Thần Giáo, bị vơ vét ký ức sau đó thì chết rồi. Thần giáo biết thân phận Niệm nhi, nhưng còn không biết muội ấy đang ở đâu. Ngươi phải ngăn nàng xúc động, cũng phải giấu diếm tin mẫu thân đã chết. Chờ cái ngày các ngươi có năng lực đó, lại đi báo thù.
Khương Phàm cau mày, lửa giận phun ra ngoài:
- Lâm bá mẫu... Là chết lúc nào?
Tô Thiên Sóc đau đớn lắc đầu:
- Tình huống cụ thể còn không rõ ràng lắm, nhưng hẳn là đã qua đời.
- Ngài về tổ sơn, chuyện Lâm bá mẫu ta sẽ tận lực giải quyết.
Khương Phàm bay lên không, chào hỏi bọn người Khương Qua rời khỏi.
- Khương Phàm, Khương Phàm...
Tô Thiên Sóc muốn ngăn cản Khương Phàm, dù sao người cũng đã chết rồi, Vạn Đạo Thần Giáo càng là hoàng đạo, hắn thật không muốn Khương Phàm lại xúc động, nếu không chính là tự chui đầu vào lưới, cũng sẽ vạn kiếp bất phục.
Tô Triệt nhìn qua bóng lưng Khương Phàm đi xa, vẻ mặt bi thương càng có chút phức tạp:
- Phụ thân, ta muốn rời khỏi thánh địa.
Tô Thiên Sóc quay đầu nhìn hắn:
- Ngươi vừa mới nói cái gì?
- Ta rất may mắn khi có thể sinh ở thánh địa, bảo hộ dân chúng, giữ gìn Tây Bộ hòa bình, ta đã từng thề phải thừa kế ý chí của ngài, bảo vệ Đại Diễn thánh địa, bảo vệ vùng dãy núi này. Nhưng...
Tô Triệt trầm mặc thật lâu, thì thào khẽ nói:
- Ta đột nhiên phát hiện, một số thời khắc... Muốn bảo vệ những thứ quý giá, cần không phải danh khí, mà là thực lực!
- Không phải ta chất vấn lý niệm của thánh địa, mà là... Hòa bình đương thời, chúng ta có thể sử dụng đạo nghĩa ước thúc thiên hạ, hỗn loạn đương thời, thực lực càng có thể thắng được tôn trọng, càng có thể giữ gìn dân chúng. Ta không thể thay đổi thái độ thánh địa, chỉ có thể rời khỏi thánh địa, ta muốn trở nên mạnh hơn, ta muốn báo thù!
Tô Thiên Sóc há to miệng, muốn an ủi nhi tử, nhưng lời nói vừa đến yết hầu, lại yên lặng nuốt xuống.
Đúng vậy, khi thế giới đương thời hòa bình, đạo nghĩa thánh địa có thể ước thúc hoàng tộc, ảnh hưởng hoàng đạo, nhưng, khi thế giới đương thời lâm vào hỗn loạn, chiến tranh sẽ kéo khắp thiên hạ, thứ thật sự có thể chấn nhiếp cường tộc, bảo vệ dân chúng, chỉ có thể là thực lực.
Tựa như là chuyện mà Đại Diễn thánh địa gặp phải.
Kẻ địch ngay cả thánh địa đều có thể bị tuỳ tiện đồ sát, bọn hắn lấy cái gì bảo vệ mảnh đất này.
…
Đại địa Tây Bắc!
Tại một chỗ phía đông cách Vạn Đạo Thần Giáo ba trăm dặm!
Vô Hồi Thánh Chủ dẫn đầu đoàn đàm phán của tổ sơn, đợi đại biểu thần giáo phái tới!
Dù sao chuyện này cũng rất nghiêm trọng, hai bên đều cần mặt đối mặt nói chuyện với nhau. Nhất là vấn đề về tổ sơn, bọn hắn chưa từng nhấc lên qua chiến tranh, không phải bất đắc dĩ càng không nguyện ý phát sinh chiến tranh, cho nên bọn hắn lại tới đây, để dân chúng thiên hạ đều nhìn thấy tư thái của bọn hắn —— muốn cho Vạn Đạo Thần Giáo cơ hội giải thích, mà không phải thô lỗ lấy ác chế ác.
- Vạn Đạo Thần Giáo, Tam trưởng lão nội tông, người đến là người nào??
Tam trưởng lão cưỡi Kim Lân Hùng Sư, có chút ngẩng đầu, thái độ kiêu căng.
Nếu tổ sơn chủ động tới đàm phán, lại còn là ở trong lãnh địa của bọn hắn, đương nhiên phải chống khí thế lên, tốt nhất là có thể hung hăng ép đoàn đại biểu tổ sơn một chút.
Vô Hồi Thánh Chủ nhìn bộ dáng nát kia của hắn, không chút khách khí đáp lễ một câu:
- Tam trưởng lão? Chính là kẻ mang Đế binh trong vực sâu từ Thượng Thương cổ thành đi kia sao? Hóa ra ngươi vẫn còn sống à.
Sắc mặt tam trưởng lão lập tức khó nhìn.
- Ta là Tam trưởng lão tân nhiệm, vị kia đã chết, bị các ngươi hố chết! Còn nữa, chúng ta nơi này không có Đế binh!
- Cái gì gọi là bị chúng ta hố chết rồi? Ánh mắt ngươi không tốt sao, đầu không có vấn đề gì đấy chứ, chúng ta đại biểu tổ sơn, không phải vị Khương Phàm kia!
Vô Hồi Thánh Chủ nói xong, lại nói với đám đệ tử phía sau Tam trưởng lão kia:
- Ta mang theo thành ý đến đàm phán, các ngươi để một lão già mắt mờ mồm miệng không rõ đến lừa gạt người, không muốn nói sao?
- Làm càn! Nơi này là Tây Bắc, không phải tổ sơn của các ngươi, hãy tôn trọng một chút!
Các đệ tử thần giáo nhao nhao giận dữ.
Tam trưởng lão lạnh nhạt giằng co với Vô Hồi Thánh Chủ:
- Thế nhân đều biết liên quan giữa ngươi cùng Khương Phàm, Khương Phàm làm nghiệt, sớm muộn cũng muốn liên luỵ đến ngươi!
- Ngươi có thái độ này, thật sự đến đàm phán sao? Xem ra Sát Sinh Tiễn không có đánh đau các ngươi nhỉ, vậy trước tiên cho các ngươi mười mấy mũi tên, cho đã nghiền.