Bọn hắn đều giết đến đỏ cả mắt, mặc kệ đối mặt chính là ai, cho dù là cường giả hoàng tộc cũng vẫn đánh như thường.
Khương Phàm thừa dịp loạn cướp được hai miếng ngọc bài, cũng bắt lấy một cái cẳng tay cùng một cái quyền sáo.
Bất luận là kẻ nào muốn vây quanh người của hắn, đều bị Thái Tổ sơn uy hiếp.
Thời điểm Khương Phàm đang tập trung vào đầu lâu Nhân Hoàng, thứ đang làm các phương điên cuồng, thời điểm Thái Võ điện đang hỗn loạn chật ních, một chuyện ngoài ý muốn lại đột nhiên phát sinh.
Một kẻ tán tu cướp được ngọc bài, vì để tránh cho bị người cướp đi, trực tiếp nuốt đến trong bụng.
Ngọc phù vạch phá yết hầu, máu tươi nhuộm đỏ ngọc phù, một nguồn năng lượng phi phàm đột nhiên từ trong cơ thể của hắn kích phát ra đến, ở sâu trong làn da xen lẫn thành đường vân màu vàng phức tạp.
Sau đó... khí tức tán tu nhanh chóng sinh trưởng tốt, toàn thân vờn quanh liệt diễm ầm ầm tiếng vang, tăng vọt uy thế mấy lần.
- Hắn làm sao thế?
Các cường giả xung quanh đang muốn cướp đoạt nhanh chóng lui lại, kinh ngạc nhìn tán tu kia.
Tán tu cũng kinh ngạc nhìn toàn thân, một vòng cường quang tại đáy mắt bắn ra.
Thực lực mạnh lên rồi?
Không phải!!
Khôi phục cảnh giới!
Hắn không dám tin, sau lặp đi lặp lại cảm nhận liền hít vào từng ngụm khí lạnh, thật không hề bị đến áp chế, một lần nữa về tới Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên.
Số lượng lớn ánh nhìn về nơi này, cảm nhận được hắn khí thế cường thịnh, mặt đều lộ kinh sợ.
Cảnh giới còn có thể khôi phục?
Áp chế của Thượng Thương cổ thành mất hiệu lực?
Tại sao chúng ta không có?
Ngay cả bọn người Lan Nặc cũng ngừng chém giết lại, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn qua tán tu kia, khí thế quá mạnh, ép tới vạn người trong cả tòa cung điện trên đều không thở nổi.
- Hắn ăn ngọc phù! Ngọc phù có thể giải trừ áp chế!
Có người kinh hô, phát hiện vấn đề.
Chiến trường hỗn loạn liên miên dừng lại, mấy ngàn đôi mắt phát sáng đồng loạt nhìn sang.
- Ngọc phù có thể giải trừ áp chế? Ai giải thích cho ta tình huống này là như thế nào?
Tạ Ninh khống chế chiến xa, đi đến phía trước, nhíu mày nhìn, sau khi cẩn thận tự hỏi một câu trong cung điện rộng rãi sáng sủa.
- Thời điểm chúng ta đi qua tường cổ thành, đều nhận qua ánh sáng quỷ dị tiếp tục chiếu xạ, tương đương với cấm chế của Thượng Thương cổ thành in dấu xuống ấn ký ở trên người cùng trên linh hồn của chúng ta, bày ra nguyền rủa.
- Những ấn ký này có thể chỉ dẫn cấm chế của Thượng Thương cổ thành, tiếp tục áp chế thực lực của chúng ta. Mà đây cũng là quy củ tại thời đại viễn cổ xa xôi của Thượng Thương cổ thành, tất cả tân khách đến từ bên ngoài đều phải tiếp nhận tẩy lễ, áp chế cảnh giới, bảo đảm vô hại.
- Nhưng, có một số quý khách sau khi xác định là thân phận bằng hữu, sẽ bị thanh lý mất 'Ấn ký', cái này cần phương pháp đặc thù.
Tạ Ninh nói xong, ánh mắt mọi người đều nhanh chóng nóng lên.
Các tộc lão hoàng tộc đều chen đến phía trước, nhìn chằm chằm tán tu kia tựa như đang tập trung vào con mồi.
Ngọc phù có thể thanh lý ấn ký?
Dung hợp ngọc phù, bọn hắn liền có thể khôi phục thực lực?
Từ khi tiến vào Thượng Thương cổ thành, bọn hắn mặc kệ cảnh giới cao bao nhiêu toàn bộ đều bị ép đến Niết Bàn cảnh nhất trọng thiên, thực lực không phát huy ra được một phần mười, uất ức chật vật, mặc cho người khác chém giết.
Không nghĩ tới, lại có cơ hội giải trừ cấm chế?
Nếu như có được ngọc phù, chẳng lẽ có thể tận tình thi triển võ pháp rồi?
Không, có thể giao cho Thánh Linh phía ngoài.
Nếu như một Thánh Linh tiến đến, đủ để quét ngang Thượng Thương cổ thành.
- Ta nhớ được có năm cái!
Ánh mắt nóng như lửa của Tạ Ninh lập tức vẫn ngắm nhìn xung quanh.
Ngoại trừ người này dung hợp, bốn cái khác đâu.
- Ngọc phù! Bảo bối tốt!
Một thanh âm thanh lãnh ở phía xa vang lên, hấp dẫn số lượng lớn ánh mắt.
Là Chí Tôn Kim Thành!
Phật Đà Hứa Như Lai nắm lấy ngọc phù trong tay, chậm rãi giơ lên.
Bởi vì cảnh giới của hắn vẫn chưa tới Niết Bàn cảnh, cho nên không cùng người khác đi tranh đoạt di cốt Nhân Hoàng, mà là tập trung vào ngọc phù.
Không nghĩ tới, lùi lại một bước mà cầu mà ngược lại lại đạt được chân bảo.
- Công tử, cho ta!!
Một trưởng lão Chí Tôn Kim Thành mang theo ánh mắt cuồng nhiệt, hắn là Niết Bàn cảnh lục trọng thiên, nếu như có được ngọc phù, đủ để quét ngang cái cung điện này, cướp được tất cả bảo bối.
- Không nên gấp gáp, đưa ra ngoài, xin mời thành chủ xử lý.
Hứa Thừa n lui về, cũng kích động.
Các phương nhìn thấy Chí Tôn Kim Thành đạt được, thầm nghĩ thật tiếc nuối, cũng không dám mạo phạm, lập tức tìm kiếm ngọc phù khác.
- Công tử, cho ngài.
Một vị trưởng lão thần giáo đi tới trước mặt Khoái Kiệt.
- Làm cho gọn gàng vào!
Đáy mắt Khoái Kiệt lập tức hiện lên cường quang, một tay nắm chặt ngọc phù.
Ai!!
Biển người thở dài, ở đây sao?
- Hai cái khác đang ở trên tay người nào?
Đám người lo lắng tìm kiếm, kết quả không còn có người đáp lại.
- Hai cái ngọc phù khác đang ở trên tay người nào, đứng ra, ta ra giá cao!
Điêu Lãnh Nguyệt đột nhiên hô to.
- Nếu như ngươi là người bình thường, ngươi không gánh nổi ngọc phù, không bằng dùng để bán cái giá cao.
Phương Tĩnh cũng hô to.
Nhưng, vẫn không có người nào ra mặt.
- Uy uy uy, các ngươi quên ta rồi?
Tán tu trước đó có chút giận, bây giờ hắn chính là người mạnh nhất, thực lực ngũ trọng thiên cường đại, đủ để nghiền ép toàn trường.
Hoàng tộc hoàng đạo gì, thiên kiêu nhân kiệt gì, ở trước mặt hắn đều là cặn bã.
Loại cảm giác này, để hắn có sự lâng lâng hoảng hốt.
u Dương Thiên Nhiên nói:
- Ngươi có thể lựa chọn chủ nhân.
Tán tu vừa muốn phiêu lên, khẽ chau mày:
- Chủ nhân? Ngươi thật giống như không có làm rõ ràng tình huống, bây giờ ta mới là mạnh nhất.
Bùi Thiên Lam lạnh lùng nói:
- Các ngươi tự hỏi lòng xem, có thể làm được như Khương Phàm không? Không cố kỵ gì giết người, không cố kỵ gì khiêu khích, không cố kỵ gì mà phóng túng mình? Nếu như không thể, tốt nhất ngươi nên tìm kẻ để dựa vào, mượn cơ hội này, gia nhập thế lực cấp hoàng đạo.
Tán tu há mồm, lại nói không ra được lời nào.
Đúng vậy, nếu hắn thật sự giết một vị thiên kiêu nào đó, coi như có thể còn sống đi ra ngoài, cũng sẽ bị xé nát.