- Hôm nay ai cũng không gánh nổi hắn, cút ra đây cho ta. Đồ hỗn trướng, dám giết tôn nhi ta. Văn Thải Y, ngươi muốn thử thực lực Bùi Vân Hải ta một chút sao? Cút ngay!
Bùi Vân Hải của Kim Cương tông đằng đằng sát khí, căm tức nhìn Văn Thải Y trước mặt.
Số đông trưởng lão cùng các đệ tử Kim Cương tông xông vào sân nhỏ, cùng bọn người Dạ An Nhiên giằng co.
Bên ngoài viện còn tụ rất nhiều những đệ tử tông môn khác, vểnh lên đầu xem náo nhiệt.
- Bùi lão đầu, uổng cho ngươi là Đại trưởng lão Kim Cương tông. Vội vàng xông tới một trận gọi bậy, ai biết ngươi đang phá sự gì.
Văn Thải Y mặc dù dáng dấp trắng nõn mỹ lệ, danh tự cũng rất điềm đạm nho nhã, nhưng làm việc hay tư thế đều mang cỗ lực lượng cường thế. Đây cũng là nguyên nhân Dạ Thiên Lan bắt đầu trọng dụng nàng và Độc Cô Thương.
- Cái gì phá sự? Đệ tử Thiên Sư tông các ngươi gây nên chuyện, còn đến hỏi ta?
Các đệ tử sau lưng Bùi Vân Hải lập tức tách ra.
Bùi Tử Phong bị hai đệ tử mang tới, người đầy máu tươi, sắc mặt tái nhợt, thở hào hển:
- Cổ La, không nghĩ tới, lão tử còn sống.
Sắc mặt Cổ La hơi biến, lại cắn răng không nói chuyện.
- Cổ La, đây là có chuyện gì?
Dạ An Nhiên kỳ quái, mọi người không đều một mực ở tại nơi này sao, tên Bùi Tử Phong này xảy ra chuyện gì?
Cổ La trầm mặc, không muốn nói, cũng không thể nói. Nếu không chuyện hắn tiếp nhận Mộ Dung Xung dụ hoặc sẽ bại lộ.
Mặc dù trong lòng rất rõ ràng rằng chuyện đó sẽ không lừa được quá lâu, nhưng tuyệt đối không hy vọng là hiện tại.
- Nói chuyện đi.
Dạ An Nhiên thúc giục.
Trước đó đã nói không được gây chuyện, tại sao lại chọc tới Kim Cương tông.
- Cổ La, ngươi là tên tiểu nhân hèn hạ. Vậy mà lại ở trong rừng đánh lén ta, nếu như không phải mệnh ta lớn, hiện tại đã sớm chết. Thiên Sư tông làm sao lại có loại bại hoại này như ngươi.
Bùi Tử Phong cũng sẽ không trước mặt mọi người vạch trần, nếu không đối với hình tượng của Kim Cương tông cùng Thiên Cương tông cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Mấy vị đệ tử Thiên Sư tông đều nhìn về Cổ La, đánh lén?
Đây cũng không giống như tính cách của Cổ La.
- Ngươi nói chuyện đi, đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Dạ An Nhiên thúc giục hỏi Cổ La.
- Là ta.
Cổ La là mở miệng.
- Vì cái gì?
- Nhìn hắn không thuận mắt.
Dạ An Nhiên dở khóc dở cười, vị sư huynh này lúc nào lại có khí phách như vậy, thấy ngứa mắt liền đi đánh lén?
- Xem đi, chính hắn đều thừa nhận. Văn Thải Y, hôm nay nhất định phải đem Cổ La giao ra. Nếu không... Hôm nay không xong!!
Bùi Vân Hải chỉ vào Văn Thải Y tức giận la hét.
- Nợ máu trả bằng máu, ai cũng không gánh nổi Cổ La.
- Dám đánh lén? Tên hỗn đản hèn hạ. Thiên Sư tông đều là một đám rác rưởi. Cút ra đây, đừng trốn nữa.
Đám tử đệ Kim Cương tông nhao nhao kêu gào, đang lo không lấy được cớ hướng đến Thiên Sư tông, hiện tại đây chính là cơ hội.
Hôm nay không thể không loạn nơi này.
Cổ La nghiêm mặt, nắm chặt tay lại, cất bước muốn đi ra.
- Chờ một chút!
Văn Thải Y đang muốn ngăn Cổ La lại, phía sau cửa phòng đột nhiên đẩy ra.
- Ta thật sự rất kỳ quái, đám gia hỏa các ngươi ở đâu ra tự tin như thế? Các ngươi cho ta cảm giác, có vẻ Thiên Sư tông giống như là tông môn nhị lưu, Kim Cương tông lại là đại tôn chủ cao cao tại thượng.
Khương Phàm từ trong phòng đi ra.
- Đánh hắn thì thế nào? Cắm hắn một kiếm thì thế nào? Các ngươi liền đến tìm chúng ta thiên kinh địa nghĩa rồi? Chúng ta còn không thể phản kϊƈɦ? Lại nói, chúng ta là Thiên Sư tông, cho tới hôm nay vẫn còn trong mười tám tông. Mà các ngươi chỉ là con chó của Thiên Cương tông, không phải người Thiên Cương tông!
Khương Phàm nhục nhã một câu, nói đến sắc mặt đám người Bùi Vân Hải tái nhợt.
- Tiểu tử, Thánh linh văn thì thế nào. Ngày mai Thiên Sư tông bị trục xuất khỏi mười tám tông, Dạ Thiên Lan phải chết, ngươi cũng không sống nổi.
Bùi Vân Hải chỉ vào Khương Phàm giận dữ mắng mỏ.
Khương Phàm không để ý tới hắn, mà nhìn kỹ Bùi Tử Phong một chút, hỏi Cổ La bên cạnh:
- Ngươi giết?
- Ừm.
Cổ La chỉ là nhẹ gật đầu, không giải thích nhiều.
- Lần sau muốn giết người, phải nhắm chuẩn trái tim. Cảm giác không có nắm chắc, liền chặt đầu. Hoặc là không xuất thủ, nếu đã xuất thủ liền không thể để lại tai hoạ ngầm. Nếu không sẽ như hiện tại.
Tiếng nói của Khương Phàm không lớn, lại vô cùng rõ ràng truyền khắp sân nhỏ.
- Khương Phàm, tên ranh con nhà ngươi. Chờ Thiên Sư tông xong, lão tử sẽ ăn sống thịt của ngươi. Không, lão tử sẽ ở ngay trước mặt ngươi, biến con quỷ nhỏ của ngươi...
Bùi Tử Phong vừa muốn gầm thét, một cỗ ý lạnh đột nhiên từ tim truyền đến, khí lực cả người giống như vỡ đê cấp tốc biến mất.
- Đây là cái gì...
Đệ tử ở bên cạnh đỡ lấy hắn trừng to mắt nhìn ngực Bùi Tử Phong.
Một đầu tiểu xà không biết lúc nào xuất hiện ở trước mặt hắn, cái đuôi lanh lảnh cắm vào ngực của hắn.
Tiểu xà rút cái đuôi ra, mang ra lượng lớn máu tươi, vèo một cái xuyên qua đám người, cuộn đến trêи vai Khương Phàm, đưa cánh thịt, lưỡi rắn phun ra nuốt vào.
- Các ngươi... Bọn này...
Bùi Tử Phong trùng điệp quỳ trêи mặt đất, cúi đầu xuống bên dưới.
Lần này là thật đã chết rồi.
- Người, ta giết. Làm gì đi!
Khương Phàm lạnh như băng một câu để đình viện thoáng lâm vào an tĩnh bỗng sôi trào.
- Ngay trước mặt Bùi Vân Hải, giết Bùi Tử Phong?
- Tên điên này trong đầu chứa cái gì?
- Thực có can đảm giết?
Tất cả mọi người không bình tĩnh.
Bọn người Dạ An Nhiên đều sửng sốt một chút, cũng không nghĩ tới Khương Phàm vậy mà lại ở trước mặt mọi người giết chết Bùi Tử Phong.
Cổ La âm thầm hấp khí, đủ hung ác.
- Ta giúp tất cả mọi người các ngươi nhận rõ tình thế. Mặc kệ Thiên Sư tông chúng ta có còn thuộc về một trong mười tám tông hay không, chúng ta cũng không sợ khiêu khích. Ai muốn chết, trực tiếp đi tới, đừng che giấu. Muốn giết ta, cũng trực tiếp tới, Khương Phàm ta sẽ tiếp đón hết thảy. Liệp Sát lệnh gì đó còn không có giết chết ta, mất mặt xấu hổ.
Khương Phàm nói xong, ôm tiểu xà đi trở về gian phòng.
- Đồ hỗn trướng, ngươi muốn chết!
Bùi Vân Hải rốt cuộc cũng bạo khởi, nhấc lên cương khí giống như sóng lớn đánh về phía Khương Phàm.
Văn Thải Y có chút hăng hái nhìn Khương Phàm, trong chốc lát xoay người, sắc mặt bỗng nhiên lạnh lẽo.
- Bùi lão cẩu, lăn ra ngoài.
Ầm ầm!!
Lôi đình nổ tung, ánh sáng đâm rách hắc ám.