- Oa a.
Khương Phàm thừa dịp bọn hắn khiếp sợ, đi tới từ phía sau cửa điện.
- Ngọa tào, ngươi đến bên cạnh ta khi nào?
Mấy vị tử đệ cường tộc sợ hãi lui lại, không dám đứng cùng một chỗ với Khương Phàm.
Bọn người Khoái Kiệt nhìn tới nơi này, nhưng Khương Phàm lại ngao một tiếng sau đó phóng lên tận trời, thẳng đến Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân khổng lồ.
- Đoạt!!
- Nhanh nhanh nhanh, đều đoạt thú nguyên cho ta!
- Đoạt xương đầu, đoạt móng vuốt, nhanh nhanh nhanh.
Tần Ngao Thương bị kích thích, hét lớn hô to, toàn bộ đều sôi trào lên năng lượng phóng tới Tổ Kỳ Lân khổng lồ.
Mặc dù hài cốt đã mục nát, không còn uy lực như năm đó, nhưng dù sao cũng là thần cốt, nhất là chín viên linh nguyên năng lượng kia, tuyệt đối có thể so với chí bảo trấn tộc của bọn hắn.
Đoạt đoạt đoạt, tuyệt đối không thể để tên điên Khương Phàm kia vượt lên trước!
Nhưng, thời điểm Khương Phàm vọt tới năng lượng thì hắn đột nhiên chuyển hướng, thẳng đến xiềng xích tráng kiện ở không trung.
Những người khác nhiệt tình tăng cao, mọi người đều đụng tới phía Tổ Kỳ Lân.
Kết quả... năng lượng Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân quá mạnh, sau khi bị kích thích đã ầm vang bộc phát.
Rống!!
Chín cái đầu gầm thét thật lớn giữa cung điện, thanh triều, năng lượng toàn diện dẫn bạo, che mất tất cả mọi người.
Bất luận là cường giả áp súc cảnh giới, hay là những thiên kiêu nhân kiệt kia, lại hoặc là đám tán tu, đều kêu thảm tung bay ra ngoài.
Bọn hắn đều vừa mới tiến đến, lực chú ý cũng đều đang ở bên trên Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân, còn không có quan sát cung điện, vừa rồi bị Khương Phàm kêu một tiếng liền kích thích xông về phía trước, thậm chí đều không có làm sao chú ý tới xiềng xích, lại sợ bị người khác cướp được bảo bối thú nguyên.
- Một đám ngu xuẩn, phải chém xiềng xích trước. Có chút kinh nghiệm hay không?
Khương Phàm đứng ở trên xiềng xích, chỉ vào bọn hắn giận dữ mắng mỏ.
- Đáng chết!
- Ai bảo ngươi xông về phía trước!
- Khương Phàm, ngươi cố ý?
Đám người miệng đầy máu tươi, giận dữ gầm thét, hỗn đản này đơn giản là hỏng đến nhà, thời khắc thế này cũng dám tính toán bọn hắn.
- Đều đừng lề mề, mau tới chặt đứt xiềng xích.
Khương Phàm hô to, cũng triệu Kiều Hinh, Dương Biện, Chu Thanh Thọ cùng Lý Dần ra tới.
- Oa a...
Bọn người Kiều Hinh đều bị xương thú khổng lồ trước mắt làm cho kinh đến.
- Cùng nhau chặt đứt xiềng xích.
Khương Phàm triệu ra tàn đao, đánh một đao xuống xiềng xích.
Keng!!
Sóng âm chói tai trong nháy mắt chấn mở, xiềng xích thô chừng năm sáu mét lắc lư kịch liệt, cũng chỉ là để lại một vết tích.
- Bổ xiềng xích ra.
Càng ngày càng nhiều người xao động, tranh nhau chen lấn phóng tới xiềng xích tráng kiện.
Tổng cộng có hơn sáu mươi sợi xiềng xích, liên tiếp giam cầm khớp nối cùng xương cốt quan trọng của Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân.
- Chờ một chút! Tất cả đứng lại cho ta!
Đại Quang Mang Thần Điện, Bùi Thiên Lam huy động cánh thánh đứng ở không trung, ánh mắt sáng tỏ liếc nhìn toàn trường:
- Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân thuộc về hoàng đạo chúng ta sở hữu, hoàng tộc cũng có thể chia sẻ, nhưng những người còn lại, toàn bộ lui ra!
Bọn người Tru Thiên Thần Điện, Tần Ngao Thương kịp phản ứng, cũng mang theo các trưởng lão ngăn đám tán tu khí thế hung hăng lại:
- Các ngươi có thể lui xuống! Bảo tàng chỗ này là chúng ta liên thủ bổ ra, không liên quan tới các ngươi!
Vạn Đạo Thần Giáo, Cửu Thiên Thần Giáo, Cổ Hoa hoàng thành, Chí Tôn Kim Thành, Hỗn Độn Tử Phủ các loại, toàn bộ bay lên không, tỏ rõ thái độ.
Hoàng tộc hoàng đạo cường thế liên thủ, cưỡng bức trấn trụ biển người đang xao động.
- Vì sao!
Có người tức giận gào thét, kết quả đổi lấy là một mảnh lôi triều mênh mông, từ Tru Thiên Thần Điện nơi đó đánh ra đến, trực tiếp oanh nam tử thành mảnh vỡ, máu tươi nhuộm đỏ sàn nhà.
- Dám khiêu khích hoàng tộc hoàng đạo? Các ngươi chán sống sao?
- Chúng ta ở chỗ này nhận áp chế, nhưng rời khỏi Thượng Thương cổ thành, bên ngoài tất cả đều là người của chúng ta.
- Để cho các ngươi tiến đến nhìn, đã là ban ân, đừng không biết tốt xấu, cút ra ngoài.
- Chỉ bằng các ngươi, cũng xứng giật đồ với chúng ta, quên thân phận mình rồi sao?
Tất cả hoàng tộc hoàng đạo đều thống nhất chưa từng có.
Đây chính là Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân, tùy tiện một khối xương cũng đều là tuyệt thế trân bảo.
Bất luận một nhà nào muốn độc bá là khẳng định không được, chỉ có thể chia sẻ. Nhưng chỉ cực hạn tại phía trên hoàng tộc, không thể nào lại phân chia nhiều hơn.
- Khương Phàm, cũng có ngươi, mau cút ra ngoài!
Điêu Lãnh Phong lập tức nhắm ngay Khương Phàm.
Khương Phàm đâu có chỗ nào để ý tới hắn, tàn đao vẫn cứ liên tục đánh vào xiềng xích.
Kiều Hinh và bọn người Hàn Ngạo cũng ra sức phách trảm xiềng xích bên cạnh.
Đánh đến khí thế ngất trời!
- Khương Phàm, ngươi điếc rồi sao?
Một trưởng lão trong Vạn Đạo Thần Giáo đột nhiên tế ra hồn châm màu đen, một tiếng vang giòn, nháy mắt nổ bắn ra, thẳng đến Khương Phàm nơi đó.
Hồn châm sắc bén, như đang du tẩu trong không gian trong nháy mắt liền giết tới gần Khương Phàm.
Giữa lúc đó, Phượng Hoàng Dực phía sau lưng Kiều Hinh huy động ánh sáng cổ kim, cầm giữ không gian xung quanh Khương Phàm, định trụ hồn châm.
- Trả lại cho ngươi!
Kiều Hinh giam cấm hồn châm, đánh ngược lại về phía trưởng lão thần giáo.
- A.
Khuôn mặt trưởng lão có thần giáo chút động, lập tức bay lên không, tiếp nhận hồn châm.
Khương Phàm thay phiên tàn đao bang bang phách trảm, không hề ngẩng đầu:
- Nếu ai dám chọc ta, đợi chút nữa ta quấn lấy hắn. Ta không lấy được xương cốt, các ngươi cũng đừng hòng!
- Khụ khụ...
Tất cả các trưởng lão hoàng đạo hoàng tộc đều nhẹ giọng ho khan, nhắc nhở các thiên kiêu nhà mình.
Chớ chọc hắn, chờ một lúc chia sẻ bảo cốt khẳng định rất hỗn loạn, nói không chừng còn muốn đánh đứng lên, đến lúc đó bị tên điên Khương Phàm kia ngăn chặn, bọn hắn chỉ sợ một khối xương cũng không chiếm được, vô cớ làm lợi cho hoàng đạo khác.
Mặc dù bọn người Điêu Lãnh Phong rất bất mãn, nhưng tình huống đặc biệt, bảo bối quan trọng hơn, tạm thời để Khương Phàm qua một bên.
- Một lần cuối cùng, lui ra!
Bùi Thiên Lam cao giọng quát tháo, cánh thánh tỏa ra cường quan chói mắt, tản mát ra uy thế cường đại.
- Lui ra!!
Tất cả hoàng tộc hoàng đạo các thiên kiêu tập thể quát tháo, uy thế như thủy triều, che đậy không trung, uy hiếp biển người.
Càng ngày càng nhiều người xông tới, đã vượt qua hơn ba ngàn người.