Hàn Ngạo, Chu Thanh Thọ chạy đến, gom lại trong viện Khương Phàm, khẩn trương lấy khí thế ép người giằng co với nam tử.
Khương Phàm đẩy cửa phòng ra:
- Ngươi là đến ước chiến? Hai ngày sau lại đến!
Đôi mắt Diêu Chính Lâm phát quang như mắt hổ, sáng rực đánh giá Khương Phàm:
- Sinh Tử cảnh không thích hợp chiến đấu, không phát huy ra thực lực chân chính. Ta không phải đến khiêu chiến với ngươi, ta là tới chúc mừng ngươi.
- Vì cái gì?
- Ngươi có biết Thiên Kiêu bảng?
- Chưa từng nghe qua.
- Thiên Kiêu bảng là bảng xếp hangj lực ảnh hưởng lớn nhất Thương Huyền, cũng là bài vị bảng được quan tâm nhất. Chính là để thiên kiêu nhân kiệt bày ra thiên phú lớn nhất, lực ảnh hưởng lớn nhất, tiềm lực lớn nhất Thương Huyền. Tất cả đều là Thiên phẩm linh văn năm mươi tuổi trở xuống, bày ra hết thảy trăm vị.
- Trình tự vị trí, tư cách lên bảng, đều nhận kiểm tra nghiêm ngặt. Bình thường mà nói, thiên kiêu bên trong phạm vi Trung Vực lại càng dễ lên bảng, kiểm tra xung quanh cương vực càng khắc nghiệt. Ta là tới thông báo ngươi, ngươi bởi vì biểu hiện đặc sắc gần nửa năm nay, ngươi đã được xếp vào Thiên Kiêu bảng, đứng ở vị trí chín mươi bảy.
- Thiên Kiêu bảng?
Tất cả các đệ tử thánh địa trao đổi ánh mắt, đều rất lạ lẫm.
Tô Triệt và số ít người lại sớm có nghe thấy.
Mặc dù chỉ là bảng xếp hạng, lại bởi vì tính khác biệt, gây nên cạnh tranh kịch liệt cùng với chú ý rộng khắp nơi.
Tất cả Thiên Kiêu trong đó đều là nhân kiệt thanh danh hiển hách, càng là nhân vật đỉnh phong tương lai của Thương Huyền, không phải tiếp quản hoàng tộc, thì chính là đứng hàng hạch tâm hoàng đạo.
Bọn hắn đều rất kiêu ngạo, cũng tự nhiên không nguyện ý xếp phía dưới người khác.
Không có lên bảng, điên cuồng biểu hiện hơn, đang mong đợi có thể đứng trong đó.
Cho nên Thiên Kiêu bảng được xưng tụng là bảng xếp hạng 'Thực lực' quyền uy lớn nhất Thương Huyền.
Khương Phàm rất bình tĩnh, không có hỏi nhiều, cũng không có vui mừng.
Thiên Kiêu bảng?
Cái này không phải chính là Anh Hùng bảng sao?
Là thứ hắn khai sáng kiếp trước!
- Có thể đứng hàng Thiên Kiêu bảng là vinh quang cực cao, có thể để ngươi vang danh thiên hạ, cũng là thân phận tượng trưng, có thể để ngươi được hoàng tộc nhân kiệt thiên hạ tôn trọng.
Diêu Chính Lâm nhìn biểu tình bình tĩnh của Khương Phàm, vô cùng kỳ quái.
Loại tính cách cường thế mạnh mẽ đâm tới giống như Khương Phàm, hẳn là sẽ cảm thấy rất hứng thú đối với Thiên Kiêu bảng, tại sao hắn lại không có phản ứng.
- Hắn có tư cách gì đứng hàng Thiên Kiêu bảng?
Đường Minh Đạt từ đằng xa đi tới, đó là vinh dự hắn đã từng ước mơ tha thiết, cũng từng hi vọng Lãnh Văn Thanh có thể đứng hàng trong đó.
Thế nhưng Thiên Kiêu bảng bài vị vô cùng khắc nghiệt, bốn đại thánh địa trung ương cũng chỉ có một mình Diêu Chính Lâm trèo lên bảng, là bởi vì hắn có khả năng trở thành người canh giữ tổ sơn tiếp theo.
- Lúc trước hắn không có tư cách, bây giờ không có ai nghi vấn.
Diêu Chính Lâm cũng chẳng suy nghĩ gì về việc dùng Thiên Kiêu bảng mua chuộc Khương Phàm nữa.
Nếu như Khương Phàm chỉ là điên cuồng chạy trốn, chật vật tránh thoát vây bắt, hắn tại Bắc Bộ gây sự kiện chỉ có thể nói là 'Đặc sắc', tuy nhiên cuối cùng cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Thế nhưng Khương Phàm gia nhập Sí Thiên giới, nơi được danh xưng là Hoàng đạo thứ mười ba, còn được Giới Chủ dung túng, cái này mang ý nghĩa Khương Phàm có thể ‘tồn tại lâu dài’, cũng liền có lý do lên bảng.
Bọn hắn vừa định tranh luận, Khương Phàm thì quay người về đến phòng, hắn đóng cửa phòng lại, chỉ để lại một câu:
- Nhàm chán.
Sắc mặt Diêu Chính Lâm từ từ âm trầm xuống, hắn có lòng đến cho Khương Phàm một tin vui, thuận tiện quen biết một chút, kết quả là đổi lấy một câu như vậy?
Đường Minh Đạt hừ lạnh:
- Phách lối! Thật sự cho mình là nhân vật lớn sao!
- Quả nhiên có cá tính.
Tất cả các đệ tử thánh địa nhìn mà lắc đầu.
Giọng Diêu Chính Lâm vang dội:
- Khương Phàm trưởng lão, khó mà gặp mặt, chúng ta còn chưa có quen biết một chút.
- Hôm nào trò chuyện tiếp, hôm nay không tiện.
Giọng Khương Phàm truyền ra từ trong phòng.
- Nhiều nhất ba ngày, Hạo Thương Sinh, Thái Huyền thánh địa sắp đến, đến lúc đó thánh địa Thương Huyền sẽ toàn thể tập kết, cùng nhau chờ đợi tổ sơn giáng lâm, bất kỳ người ngoài nào cũng đều không được ở lại. Ta không biết vì sao Tử Vi thánh địa để ngươi ở lại, nhưng ba ngày sau, ngươi hẳn là sẽ phải rời khỏi. Chúng ta hẹn thời gian trước lúc này?
Diêu Chính Lâm rất cố chấp, phải hiểu rõ tính cách, làm người, cùng tình huống linh văn của Khương Phàm.
Bởi vì đứng trong bảng một trăm của Thiên Kiêu bảng, hắn đứng hàng thứ chín mươi mốt, chỉ cách Khương Phàm năm người. Nếu như Khương Phàm lại nháo thêm mấy chuyện, hoặc là chính hắn mất đi tư cách người canh giữ tổ sơn, nói không chừng Khương Phàm sẽ muốn vượt qua hắn.
Đối với bài vị tượng trưng cho vinh quang cùng địa vị này, hắn vô cùng coi trọng, chỉ hy vọng được bước lên phía trước, không hy vọng lại bị xuống hàng.
- Trước khi ta rời khỏi.
Khương Phàm ở trong phòng đáp lại.
- Chờ lúc ngươi rời khỏi, ta tiễn ngươi.
Diêu Chính Lâm hẹn xong, mang theo các đệ tử Vạn Sơ thánh địa rời khỏi.
Sau khi vào đêm, nơi ở của liên minh Thánh Địa khác đều đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt, liên minh Thánh Địa Nam Bộ nơi này lại rất an tĩnh. Bởi vì Vô Hồi thánh địa cùng Ly Hỏa thánh địa rất thân mật, không có gì đáng để khách sáo, Linh Kiếp thánh địa, Hồn Thiên thánh địa càng không nhất định phải lôi kéo làm quen Vô Hồi thánh địa.
Khương Phàm gõ cửa phòng Vô Hồi Thánh Chủ:
- Thánh Chủ, ta lại cho ngài thêm phiền toái.
Vô Hồi Thánh Chủ vừa tắm rửa xong, nàng mặc lên trường bào, tùy ý nằm ở nơi đó, con mắt đều không có mở ra:
- Ai chọc tới ngươi rồi?
- Ngài vẫn còn không biết rõ thì sẽ tốt hơn.
Khương Phàm đi đến bên cạnh bàn, buông cái cẩm nang xuống:
- Đêm nay Tử Vi thánh địa sẽ xảy ra chuyện, ngài cái gì cũng đều không cần quản, cũng phải bảo vệ tốt bản thân, chờ sau khi người canh giữ tổ sơn giáng lâm, giao cái cẩm nang này cho hắn, các ngươi có thể thuận lợi trở lại Nam Bộ.
Vô Hồi Thánh Chủ ngước nhìn Khương Phàm:
- Ngươi muốn làm gì? Đừng làm chuyện điên rồ!