Nạp Lan Thanh Cảnh thuận miệng ra ba bước đi, để Khương Phàm sửng sốt tại chỗ.
Chỉ là muốn tùy tiện tâm sự, làm sâu sắc tình cảm, thuận tiện dùng góc độ người đứng xem của Nạp Lan Thanh Cảnh nhìn xem có nơi phải chú ý hay không.
Ai biết Nạp Lan Thanh Cảnh lại há miệng đã quy hoạch cả tràng hành động cho mình như thế.
- Khi loạn thế thì dùng trọng điển(*), khi loạn cục thì dùng trọng chùy. Trọng điển ra thịnh thế, trọng chùy mở sinh môn. Đối mặt thế lực phức tạp như Nhân Gian Ngục, đối mặt cục diện để cho ngươi bàng hoàng như bây giờ, ngươi không thể nào bị động chờ đợi, nhất định phải dùng trọng chùy xuất kích, nắm giữ quyền chủ động, khống chế ở cục diện.
- Tương lai ngươi lên phía bắc, càng quấn bọn hắn không ra, chủ động xuất kích, vung lên trọng chùy, đảo loạn cục diện Trung Vực, Nam Bộ, kiềm chế toàn bộ tinh lực của Nhân Gian Ngục. Bọn hắn sẽ không uy hiếp được ngươi.
- Ba bước đi mà ta nói, chỉ cần có thể hoàn thành hoàn mỹ, cũng đủ để triệt tiêu băn khoăn của ngươi, trong thời gian ngắn sẽ không lại bị ngọc thạch khốn nhiễu, cũng không bị Nhân Gian Ngục uy hiếp, ngươi có thể an toàn hơn vượt qua Trung Vực và Nam Bộ, lên Cửu Tiêu Thiên phía bắc.
- Về phần sau này đi như thế nào, ngồi đợi cục diện phát triển như thế nào. Ta tin tưởng ngươi so với ta lại càng giỏi về tìm kiếm sinh cơ trong lúc hỗn loạn hơn.
(*) Cái búa, cái rìu.
Sau khi Nạp Lan Thanh Cảnh nói xong thì chậm rãi lắc đầu.
Lấy tính cách của Khương Phàm, kỳ thật hoàn toàn không cần thiết phải sợ đầu sợ đuôi đối với chuyện như thế này.
Sở dĩ hắn như vậy lo lắng, có lẽ còn là trong lòng của hắn còn có ràng buộc, không muốn đối mặt.
Khương Phàm bỗng nhiên có loại cảm giác lau mắt mà nhìn, không nghĩ tới Nạp Lan Thanh Cảnh trầm mặc ít nói vậy mà lại cho mang đến cho hắn một cái vui mừng lớn như thế.
- Ngươi có hứng thú ở lại Sí Thiên giới hay không?
Nạp Lan Thanh Cảnh cười nhạt nói:
- Ta càng thích hợp ở lại thánh địa hơn.
- Không có Tác Ngọc Đường uy hiếp, phụ thân hoàn toàn có thể ứng phó Hoang Mãng nguyên, ngươi ở lại nơi đó thật uổng phí tài năng.
- Ta thích an tĩnh, thánh địa rất tốt.
Nạp Lan Thanh Cảnh từ chối nhã nhặn lời mời của Khương Phàm, bởi vì nơi đó đã có thứ để hắn lo lắng.
- Chẳng lẽ ngươi nguyện ý lại thánh địa cả một đời?
- Vị trí của ta bây giờ, đã là độ cao mà vô số người hy vọng xa vời. Ta, thỏa mãn, cũng thỏa mãn.
Khương Phàm còn muốn mời, Nạp Lan Thanh Cảnh lại lắc đầu cười nói:
- Ta, không có đặc biệt ngươi tưởng tượng như vậy. Ngoại trừ có thể nhìn trộm lòng người ra, chính là có thể phát hiện được Linh Bảo, bây giờ có thể giúp ngươi bận bịu một chút, sau này ta cũng không có tác dụng gì nữa.
- Về phần những quan điểm ta nói kia, kỳ thật ngươi có thể tự mình nghĩ đến, chỉ là bởi vì trong lòng có ràng buộc, trói buộc mình lại. Coi như ta không nói, rất nhanh ngươi cũng có thể nghĩ đến.
Khương Phàm gặp Nạp Lan Thanh Cảnh rất kiên trì, cũng không còn cưỡng cầu:
- Ngươi ở mấy ngày nữa, giúp ta xử lý xong sự kiện lần này.
- Ừm... Được thôi.
Nạp Lan Thanh Cảnh nhẹ vỗ về mèo đen trong ngực, bất đắc dĩ lắc đầu.
Khương Phàm sắp xếp người tìm sân nhỏ an tĩnh cho Nạp Lan Thanh Cảnh, sau đó lại đi tìm Hung Linh Hầu.
- Ta muốn mượn mấy vị cường giả của hầu phủ, càng mạnh càng tốt.
- Ngươi muốn ra ngoài, hay là phải bắt người.
- Bắt người! Bắt lão bản của cửa hàng Thanh Bình, Thanh Ngục hắn đang đặt chân tại biệt viện kia.
- Ngươi có thể xác định hắn ở đâu? Nếu như không có người, chúng ta xông vào chẳng khác nào mạo phạm Nhân Gian Ngục.
- Vô cùng xác định.
- Cho ta chân dung, ta sắp xếp người đi 'mời' hắn tới.
Khương Phàm nói lời cảm tạ:
- Bọn hắn đều là các sát thủ, nếu như gặp phải nguy hiểm, sẽ quả quyết cắn độc tự sát, ngàn vạn lần phải bắt sống.
Triệu Thế Hùng ở bên cạnh nói:
- Ngươi thật muốn đấu cùng Nhân Gian Ngục? Bọn hắn là tổ chức sát thủ, nếu thật là làm lớn chuyện, Giới Chủ đều rất khó kết thúc cho ngươi.
- Không cần Giới Chủ, chính ta có thể xử lý.
Khương Phàm truyền ý thức vào tầng thứ ba của thanh đồng tiểu tháp.
- Ngươi còn nhớ rõ bộ dáng lão bản của cửa hàng Thanh Bình không, vẽ cho ta một bức tranh, tận lực vẽ cẩn thận một chút.
- Ngươi muốn bắt hắn?
Du Cảnh Chiến bỗng nhiên đứng dậy, miệng đầy máu tươi.
Không phải máu của chính hắn, mà là tên Sở Khang xui xẻo.
Trước đó nấu hai cái chân của Sở Khang, bây giờ lại đang gặm cánh tay của hắn.
Sở Khang đã bị tra tấn không thành nhân dạng.
Niệm An núp ở một nơi hẻo lánh, sắc mặt tái nhợt, nàng cũng bị một màn tra tấn trước mắt làm cho hỏng mất, nàng thậm chí đã không biết đó là ca ca của nàng.
- Nếu như thuận lợi, hôm nay liền có thể bắt lấy.
- Có thể giao cho ta không?
Du Cảnh Chiến lập tức trở nên dữ tợn, miệng đầy máu tươi, dáng vẻ giống như là ác quỷ.
- Sau này đã, tạm thời còn không được, ta phải dùng hắn. Tuy nhiên, gần đây ta sẽ khởi xướng hành động đối với Nhân Gian Ngục, đến lúc đó ngươi phối hợp với Ác Nhân cốc, tùy tiện giết.
Khương Phàm cũng cảm giác tinh thần của Du Cảnh Chiến như đang xảy ra vấn đề, thật sự nếu không phóng thích, hắn có khả năng sẽ triệt để bị thù hận thôn phệ.
Du Cảnh Chiến phù phù quỳ xuống:
- Đến lúc đó nhất định phải cho ta biết! Ta chết, cũng muốn chết trong đống xác chết tại Nhân Gian Ngục!
- Ca ca...
Niệm An mím chặt môi đỏ, đôi mắt mông lung trượt xuống nước mắt.
Khương Phàm nhẹ giọng thở dài:
- Vẽ đi, vẽ cẩn thận một chút.
Du Cảnh Chiến cùng chỉ gặp qua lão bản của cửa hàng Thanh Bình mấy lần mặt, nhưng kể từ khi biết thân phận thật sự của lão già, hắn đã vô số lần huyễn tưởng báo thù, cho nên bộ dáng đều đã từ từ rõ ràng trong trí nhớ.
Rất nhanh Khương Phàm đã lấy ra một tấm chân dung, đưa cho Hung Linh Hầu, nhắc nhở lần nữa phải cẩn thận xử lý, tuyệt đối không được để bọn hắn tự sát.
Hung Linh Hầu nhận chân dung.
- Ngươi trở về đợi, trước hừng đông liền có thể đưa người đến.
Triệu Thế Hùng thấy Khương Phàm rời khỏi, lập tức nghiêm túc nói:
- Phụ thân, tại sao người phải giúp Khương Phàm? Mặc dù chúng ta đang cùng hắn hợp tác, nhưng cũng không cần thiết phải bồi tiếp hắn hồ nháo như thế. Hắn làm việc không hiểu nặng nhẹ, luôn luôn làm sao cho thật hung ác, nếu thật sự là làm lớn chuyện, chúng ta rất khó bàn giao cùng Giới Chủ.